Sau đó tiểu Quân Nhan cũng từ từ lớn lên, mặc dù cuộc sống hằng ngày vẫn đầu đường xó chợ như cũ, không có chỗ nương tựa….. nhưng cũng may mắn, anh biết kìm nén, cũng may, từng có ông Phúc và ‘nữ quỷ’ cho anh sự ấm áp.
Anh nghe lời ‘cô’…. Dùng tiền trong tay đến một trường học tư nhân để học. Anh nghe lời ‘cô’….. mỗi ngày anh đều uống một cốc sữa tươi. Anh nghe lời ‘cô’…. Lúc không có đủ năng lực, tuyệt đối không đi báo thù, tuyệt đối không đi chịu chết.
Vì vậy, thật ra anh luôn sống dưới con mắt của cha mình, đi học bốn năm. Trong bốn năm này, anh luôn chú ý nghe tin tức về nhà họ Vương, thậm chí còn có lần anh đi qua cha, người đàn bà kia, và cả người anh không cùng mẹ, anh nhìn theo ba người bọn họ mang theo dáng vẻ tôn quý đi vào khách sạn cao cấp. Nhưng Tiểu Quân Nhan cũng không có phản ứng gì, đáy mắt của anh cũng rất bình tĩnh. Anh luôn tự nói với mình, tự nói với mẹ, xin người chờ một chút, chờ đến khi Quân Nhan lớn lên.
Phó Nhã Nhã không có mộ phần, không có nơi để về. Một người phụ nữ có cái chết rất buồn bã, cuối cùng, ngay cả nơi yên nghỉ cuối cùng cũng không có. Tiểu Quân Nhan không thể làm gì khác, hàng năm khi đến ngày dỗ của mẹ, đêm khuya khi mọi người đã ngủ say, anh nấp ở đỉnh núi bên ngoài nhà họ Vương, dùng cành cây vẽ một vòng tròn trên đất bùn, từng tiếng, từng tiếng nhỏ giọng gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899562/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.