Sau khi Tiểu Quân Nhan kiêu ngạo lập tức liền hối hận anh sợ ‘cô’ không để ý đến mình lại không nghĩ rằng nghe được tiếng khóc ô ô của ‘cô’, sau đó anh nghe thấy ‘cô’ đứt quãng nói: “ô ô ô ô ô, tiểu quỷ cậu có thể nhìn thấy tôi à?” Giọng nói kia trở nên yếu ớt vô cùng đáng thương.
Phó Quân Nhan vụng trộm nghiêng mặt nhìn đoàn sương mù, gật đầu một cái.
“Thật.”
Lại gật đầu
“Ô ô ô, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tôi! Cậu nhìn thấy tôi thế nào? Cậu nhìn thấy gì ở tôi? Hiện tại dáng vẻ tôi như thế nào? Có phải nhìn thấy tôi là một đại mĩ nhân không?”
Nghe ‘cô’ càng nói càng vui vẻ gương mặt tiểu Quân Nhan cũng giãn ra, vẻ mặt không thay đổi gì trả lời: “Mĩ nhân thì không thấy chỉ thấy một đoàn sương mù.”
“ Ô ô ô, tại sao lại như vậy? Tôi là một mĩ nhân, đại mĩ nhân, tiểu quỷ tôi thực sự là một đại mĩ nhân!” Đoàn sương mù hơi rung động, giọng điệu kia vừa nóng nẩy lại có chút buồn bã.
“Cô là nữ quỷ.” Đáy mắt tiểu Quân Nhan có chút ý cười anh bò dậy từ trong chăn không để ý đến ‘cô’, nhặt một cành cây viết chữ trên mặt tuyết.
Rất lâu sau lưng anh cũng không có động tĩnh gì, đến khi anh thấy sau lưng có chút lạnh lẽo cô bắt đầu đọc theo chữ anh đã viết: “Tần càng trận đội kia rút càng mạnh, đợi đội kia tự bại rồi sau đó ngồi chỉ thân kia đến lượt đổi phiên. Ồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899561/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.