Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, tôi nhớ tới lời dặn của Tiêu Dật Thần, theo bản năng dùng nửa người che nửa người Phó Quân Nhan, nhưng lúc tôi quay đầu lại thì thấy cha tôi và anh họ đi vào thì thần kinh đang căng thẳng cũng được buông lỏng, trong lòng chỉ còn luống cuống và đau lòng khổ sở. Tôi lui người lại, cứ như vậy ngồi liệt ở một bên.
Vẻ mặt cha tôi rất mệt mỏi, chiếc áo sơ mi xám hơi nhăn, cánh tay xắn lên đến khuỷu tay và còn có vài vết bẩn, bởi vì bị trật chân nên cha tôi phải chống gậy đi lại trông rất vất vả. Cha vừa nghi ngờ vừa lo lắng nhìn tôi khóc đến không còn sức lực, sau đó lại nhìn về phía Phó Quân Nhan, khi cha tôi nhìn thấy vết thương do đạn bắn thì trên mặt cha tôi cũng hiện lên sự kinh ngạc và khiếp sợ, cau mày mở miệng hỏi tôi: “Đó là vết thương do đạn bắn đúng không?”
Tôi nhìn cha tôi đau lòng gật đầu, vươn tay lau đi nước mắt đang chảy không ngừng trên mặt mình. Anh họ tôi cũng bước lên mấy bước, anh nhỏ giọng kêu lên với vẻ không thể tin được: “Làm sao lại thế này? Lấy địa vị của Phó Quân Nhan trong giới giải trí, cùng với nhân phẩm và tác phong của anh ta thì ai dám động đến anh ta chứ? Ai dám động đến anh ta? Sao có thể bị súng bắn bị thương cơ chứ?”
Tôi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lắc đầu với họ. Vươn người cẩn thận đóng cúc áo lại cho Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899541/chuong-58-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.