Dứt lời, Mục Khanh Khanh cười lạnh một tiếng, tiến lên trước vài bước, hai tay chống trên cây đàn, người tiến về phía Lục Thiểu Du, tức giận quát lên: “Tên ngốc kia! Tôi đã từng nói sẽ giải trừ hôn ước sao hả? Là ai cho huynh có lá gan lớn như vậy? Cái tên ngốc này. Huynh nghe cho kĩ đây, nếu huynh tiếp tục bàn về vấn đề giải trừ hôn ước nhất định tôi sẽ không tha cho huynh đâu.” Nói xong lập tức đứng thẳng người dậy, trong lòng vẫn tràn đầy khó chịu, Mục Khanh Khanh thoải mái ngồi xuống một chiếc ghế đá, liếc mắt nhìn Lục Thiểu Du, dừng một chút mới nói: “Huynh nghe rõ ràng cho tôi, từ nhỏ mẫu thân đã nói cho tôi biết, Mục Khanh Khanh tôi sẽ gả cho Lục Thiểu Du. Thấy huynh ngốc nghếch như, ngay cả học thuộc sách cũng không xong, khoa cử cũng thi không đỗ, tôi đều cố gắng chấp nhận. Đã như vậy thì huynh còn lí do nào để đẩy tôi ra ngoài?” Mục Khanh Khanh nói xong, ánh mắt nhanh nhẹn, cả người đều là tức giận.
Bàn tay nhỏ nhắn lại sờ sờ vào cây đàn Thất Huyền trước mặt, nói thật: “Anh học sách vở không tốt, nhưng lại đánh đàn rất hay.” Lúc này mới giương mắt nhìn về phía Lục Thiểu Du, đáy mắt đã không còn sự tức giận như vừa rồi, tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Thấy Lục Thiểu Du lắng tai nghe, trên mặt cũng không hiện lên một chút không kiên nhẫn nào, quả nhiên là tính tình tốt. Anh ta khẽ cúi đầu, thông thạo sử dụng dụng cụ trà, rót nước, dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899524/chuong-49-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.