Lục Thiểu Du nhảy hồ tự sát cũng đồng nghĩa với việc Phó Quân Nhan phải nhảy hồ.
Cảnh này khó khăn ở chỗ, khi tôi và Phó Quân Nhan đã thay xong trang phục cổ trang, cũng không có nhân viên công tác đi làm việc. Mà mọi người cùng nhau đi thêm mấy bước đường, đều ngồi trong ‘Cùng ai ngồi dưới mái hiên’ nghỉ ngơi. Cái đình nhỏ này có tên là ‘Phiến đình’, nhưng, rất nhiều người yêu thích đã đổi thành ‘Cùng ai ngồi dưới mái hiên’, cái này cũng có tên tuổi của nó, được lấy từ một câu nói nổi danh của Tô Thức: “Cùng ai ngồi chung? Minh nguyệt, Thanh Phong, ta.”
Đình này đặc biệt tinh xảo, được xây trên mặt hồ, tạo thành hình cái quạt. Tôi lười biếng nằm trên bàn đá, đưa tay chỉ trái phải, cau mày cười hỏi Phó Quân Nhan: “Một lần quạt gió vì ai vậy?”
Anh nở một nụ cười yếu ớt, anh mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, có khí phách, nhưng lại tao nhã mê người (tao nhã: phong thái hào hoa),chiếc quạt trong tay chỉ chỉ về phía tôi, ấm áp nói: “Tất nhiên hành động của Quân Nhan là hướng về người yêu.”
Tôi cười, nếu định lực của tôi kém một chút nữa, nhìn anh ăn mặc đẹp đẽ, còn có ánh mắt thâm tình như nắng ấm, thật sự sẽ cảm thấy, người đàn ông này, chính là một công tử cực kì si tình, vượt qua thời gian ngàn năm, vạn năm chỉ vì muốn đến gặp tôi.
Tôi lắc đầu một cái để không suy nghĩ linh tinh nữa, đưa tay lên lau mặt anh, một cảm xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899523/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.