Hôm sau là cuối tuần nên không phải đi học, tôi ngủ tới lúc mặt trời lên đến ngọn tre. Lúc thức dậy vừa vươn vai một cái thì Khang Tử Huyền tớigõ cửa phòng tôi: “Dậy chưa? Dậy ăn trưa nào?”
Nghe thấy giọngcủa người đàn ông đang đứng cách một cánh cửa ấy, tôi đột nhiên nhớ tớinhững lời ám chỉ sẽ từ bỏ tôi mà anh ta nói tối qua. Tâm trạng tôi không còn vui vẻ như trong tưởng tượng nữa.
Thật là u ám!
Tôithở dài, mùa xuân đến rồi, trái tim vốn cằn cỗi đã lâu của tôi nay lạisinh sôi những tình cảm hỗn loạn. Có lẽ tôi nên mua một cái liềm để cắtsạch “mầm tình” này đi.
Tôi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng củamình trong lúc đánh răng. Sau khi xong đâu đấy tôi lấy lại tâm trạng vui vẻ như mọi ngày, tung tăng chạy ra ngoài. Nhìn thấy trên bàn bày toànmón ăn thơm ngon, nước miếng của tôi bắt đầu ứa ra: “Ôi chao, nhìn có vẻ ngon đấy! Có phải là do anh làm không?”
Khang Tử Huyền dọn xongbát đũa, đưa tôi bát cơm nói: “Không phải, vừa rồi tôi đến nhà bà ngoạiăn sáng nên đã bảo dì Liên làm, cháo lần trước cô ăn cũng là dì ấy nấu.Cô không thích ăn gì để tôi bảo dì ấy chú ý?”
“Không có, khôngcó.” Tôi trả lời qua loa rồi cầm lấy bát cơm, vội vàng gắp thức ăn. “Anh đừng nói gì cả vì lúc này tôi không rảnh để nói chuyện đâu!”
Nói xong câu đó tôi bắt đầu ăn như hùm như sói.
Khang Tử Huyền vẫn thong thả nhìn tôi ăn, miệng tủm tỉm cười.
Ăn xong, như thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tieu-thu-gian-diep/71761/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.