Chương 536:
Ngay khoảnh khắc Hoắc Thiệu Hằng đứng lên nói, đôi mắt Đậu Khanh Ngôn lập tức sáng lên lấp lánh.
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, cô ta như chìm vào hồi ức về nhiệm vụ lần đó, nét mặt thay đổi liên tục, chốc lại ngọt ngào, chốc lại buồn bã âu sầu, chốc lại hoảng sợ, chốc lại vô cùng bi thương.
Đến cuối cùng, đột nhiên cô ta cất tiếng hát.
“Dòng sông xưa rừng táo trắng hoa nở đôi bờ, lặng lờ trôi mặt nước đã loang sương mờ, kìa bóng ai thấp thoáng đó chính Kachiusa, giữa trời mây dòng sông nắng tươi chan hòa”
“Để anh nhớ người thiếu nữ anh hằng mong chờ
Để được nghe từng tiếng hát nơi quê nhà
Vì đất nước thân yêu anh ra đi giữ gìn
Kachiusa vẫn chung thủy với mối tình…”
Tiếng hát của Đậu Khanh Ngôn rất hay, giai điệu bài Kachiusa cũng rất cảm động, nhưng bài hát này cất lên từ miệng cô ta lại khiến Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy một sự chế nhạo kỳ lạ.
Anh lên tiếng cắt ngang tiếng hát của cô ta: “… Cô không xứng hát bài hát này. Thưa thẩm phán, tôi còn có việc nên xin được đi trước.”
Hoắc Thiệu Hằng xoay người rời đi thì tiếng hát của Đậu Khanh Ngôn cũng im bặt.
Cô ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, rồi khóc ré lên một tiếng kinh thiên động địa: “… Hoắc Thiệu Hằng! Tim anh được đúc bằng sắt hay sao? Anh không phải là con người! Anh là một cỗ máy giết người từ đầu đến chân! Em nguyền rủa anh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583372/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.