“Không cần. Tôi muốn yên tĩnh một chút, cô ra ngoài trước đi.”
Một tay Hà Chi Sơ chống trán, một tay phất phất ra bên ngoài.
Ôn Thủ Ức đành phải để tài liệu xuống, quay người rời khỏi văn phòng Hà Chi Sơ.
***
Giờ phút này, bên trong Tòa án quân sự đặc biệt ở Đế quốc Hoa Hạ đang tiến hành xét xử.
Bị cáo là Đậu Khanh Ngôn và bốn thành viên Cục tác chiến đặc biệt, nguyên cáo là công tố viên tới từ phòng Pháp chế Cục tác chiến đặc biệt, đại diện cho hai thành viên bị giết kia, kiện lên tòa án quân sự đặc biệt này.
Mặt Đậu Khanh Ngôn đầy vẻ uể oải, đôi mắt thâm quầng, làn da không được trang điểm trông khô khan, héo úa. Cô ta gần như không có lông mày, bình thường toàn phải dùng bút vẽ, bây giờ đang bị tạm giam trong Cục, làm gì có đồ trang điểm mà dùng?
Toàn thân cô ta nhìn như già đi không chỉ mười tuổi.
Một mình cô ta lẻ loi trơ trọi đứng ở chỗ bị cáo, phía sau là bốn đồng phạm đang cúi đầu thật thấp.
Bạch Duyệt Nhiên và Hoắc Thiệu Hằng cùng ngồi ở chỗ người xem phía dưới, trên ghế nguyên cáo là một nhân viên phòng Pháp chế.
Thẩm phán Tòa án quân sự đặc biệt tuyên bố bắt đầu phiên tòa, sau đó nguyên cáo đọc đơn khởi tố.
Sau khi đọc xong, Thẩm phán hỏi Đậu Khanh Ngôn: “Cô có nhận tội không?”
Đậu Khanh Ngôn quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên ghế người xem, nức nở nói: “Tôi… Mặc dù tôi có lấy trộm những bức hình này, nhưng tôi chưa từng có ý định để cho người khác thấy, càng không nghĩ tới chuyện bán đứng lợi ích quốc gia! Tôi ở nước ngoài sáu năm, các người có thể điều tra, cho tới bây giờ cũng không có ai biết tôi là ai! Cũng không biết trước khi tôi xuất ngoại làm gì!”
“Cô không định cho người khác thấy, vậy sao những bức hình này lại xuất hiện trong phim ngắn du học của cô? Hơn nữa còn để cho nhiều vị khách đồng thời xem được như thế?”
“Tôi bị hãm hại!” Đậu Khanh Ngôn ôm đầu nói, hoảng sợ kêu to: “Có người hãm hại tôi! Tôi vô tội! Tôi không làm hại bất kỳ ai! Nếu như các người cho rằng yêu một người là phạm pháp, vậy cứ việc bỏ tù tôi là được rồi!”
“Cô vẫn còn cố chấp như thế sao?”
Công tố viên ngồi trên ghế nguyên cáo cười lạnh một tiếng, đưa ảnh chụp hai thành viên của Cục tác chiến đặc biệt thường trú ở Bắc Ireland cho cô ta xem: “Cũng chỉ vì cái tình yêu “cuồng dại” của cô nên hai đồng nghiệp này đã chết oan uổng! Cô còn nói cô không hại bất kỳ ai sao?!”
“Chuyện gì đã xảy ra? Sao bọn họ lại chết? Sao lại đổ cái chết của bọn họ lên đầu tôi?!” Đậu Khanh Ngôn không phục: “Làm nghề này, mỗi giây mỗi phút đều có thể phải chết, bọn họ chết vì bại lộ thân phận, đâu có liên quan gì tới tôi? Sáu năm trước tôi đã xuất ngũ rồi!”
“Cái chết của bọn họ, đúng là có liên quan tới cô.” Công tố viên nguyên cáo quay đầu nhìn về phía thẩm phán: “Vì những bức ảnh của Đậu Khanh Ngôn tiết lộ nên hai người này mới bị MI5 của Anh phát giác, đuổi theo tận lên máy bay rồi ra tay.”
Bốn tên đồng phạm sau lưng Đậu Khanh Ngôn bỗng ngẩng vụt đầu lên: “Thật sự đã chết rồi sao? Vì những bức hình này sao?!”
“Đúng, vì những bức hình này.” công tố viên nhắm mắt lại: “Các anh phải biết rằng, những kẻ địch chúng ta gặp phải, mỗi một kẻ đều là người được chọn ra từ ngàn vạn người, là người ưu tú, tài giỏi nhất của quốc gia đó. Thứ các anh thấy được, bọn chúng cũng thấy được. Thứ các anh không thấy, bọn chúng cũng có thể thấy. Hoắc thiếu vì muốn cố gắng kéo dài thời gian để người chúng ta về nước, thậm chí còn không tiếc đắc tội với các quan chức cấp cao của Đế quốc, giam bọn họ bốn mươi tám tiếng, chính là để đề phòng trường hợp để lộ bí mật trong vô thức như thế này.”
“Các anh phải hiểu rõ, tiết lộ bí mật trong vô thức cũng vẫn là tiết lộ bí mật, cũng gây nên tổn thất, cho nên nhất định phải có người gánh lấy trách nhiệm đó.”
Sắc mặt Đậu Khanh Ngôn trắng nhợt, mềm nhũn người trên ghế bị cáo, hai tay bấu chặt thanh chắn trước mặt, toàn thân run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh vào nhau lập cập.
Luật sư bào chữa cho Đậu Khanh Ngôn rầu rĩ bước lên trước, cầm giấy chẩn đoán bệnh tâm thần sáu năm trước của Đậu Khanh Ngôn, khẩn cầu các vị thẩm phán: “Thưa các vị thẩm phán, hành vi vô tình của Đậu Khanh Ngôn cũng có nguyên nhân của nó. Triệu chứng bệnh thần kinh của cô ấy đã được phát hiện từ sáu năm trước, đây cũng là lý do cô ấy giải ngũ.”
Nói xong, luật sư quay đầu lại, ánh mắt khẽ quét qua Hoắc Thiệu Hằng: “Chuyện tình cảm trước nay chưa bao giờ là chuyện của một người. Nhưng bởi vì sự tình đã xảy ra lâu lắm rồi nên chúng ta cũng không cần đi tranh luận xem là thật hay giả nữa. Dù sao cũng không ai có thể phán đoán đúng sai về chuyện tình cảm đôi bên được. Tôi chỉ muốn nhắc nhở những người trong phiên tòa này rằng, luật pháp đã quy định bệnh nhân tâm thần không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào cho hành động của mình, ngay cả khi họ tự tay giết người thì cũng không thể kết án họ. Huống chi, cái chết của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không phải là…”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên ngắt lời tay luật sư kia, anh điềm tĩnh nói: “Bởi vì lần phán quyết này được tiến hành bí mật, không công khai cho nên tôi mới xin nhắc nhở một điều rằng, cái chết của hai thành viên Cục tác chiến đặc biệt kia không phải là một tai nạn mà đó là sự báo thù của kẻ địch. Lý do chúng báo thù có liên quan đến nhiệm vụ mà tôi và Đậu Khanh Ngôn đã thực hiện ở Châu Âu bảy năm trước. Xin hết, mong các vị thẩm phán cân nhắc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]