Chương trước
Chương sau
Chương 477:
 
“Đều là người một nhà cả, đương nhiên gia đình cháu sẽ giúp cô. Nhưng với điều kiện cô nhất định phải nói thật với gia đình cháu.” Giọng nói của Bạch Duyệt Nhiên lạnh hẳn đi, “Nếu cô vẫn tiếp tục giấu giếm thì kể cả bố cháu có ngồi lên vị trí Thủ tướng cũng không cứu được cô đâu ạ.”
 
Bạch Trường Huy giật mình, lập tức nhận ra mình đã quá bất cẩn rồi.
 
Đúng vậy, hy vọng lớn nhất của nhà họ Bạch lúc này chính là Bạch Kiến Thành, anh trai của ông ta.
 
Hiện tại, Bạch Kiến Thành chỉ là Bộ trưởng Bộ Nội vụ, mặc dù là người đứng đầu nội các, nhưng ở trêи còn có Thủ tướng nữa.
 
Thủ tướng mới thật sự là nhân vật đầu não của Đế quốc. Nếu chỉ xét trêи danh nghĩa địa vị, chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng là Thượng tướng Quý và Chủ tịch Quốc hội là Chủ tịch Long cũng đều ở dưới Thủ tướng.
 
“Chú hiểu rồi, Duyệt Nhiên, chú Ba kϊƈɦ động quá nên không giữ được tỉnh táo như cháu.”
 
Bạch Trường Huy khen ngợi Bạch Duyệt Nhiên một câu.
 
“Chú Ba quá khen ạ! Chú bảo Kim Uyển Nghi tạm thời đừng có hùng hổ hăm dọa, chèn ép người khác như thế. Hoắc thiếu không phải là người cô ta có thể động vào được đâu. Chú dặn cô ta cứ làm tốt bổn phận luật sư của mình là được rồi, đừng tác oai tác quái nữa.”
 
Bạch Duyệt Nhiên cũng không hài lòng lắm về cách làm của Kim Uyển Nghi, nhưng họ cần một luật sư, mà lại không có sự lựa chọn nào khác cả. Hơn nữa, Kim Uyển Nghi đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi, nên tạm thời cứ để cho cô ta đảm nhiệm.
 
Sau khi Bạch Trường Huy biết lời nhắn mà Kim Uyển Nghi để lại cho Cục tác chiến đặc biệt, ông ta cũng cạn lời, cười mỉa mai nói: “Chú thật sự không biết cô ta ngốc nghếch và to gan như vậy. Được rồi, nếu là cháu ra mặt xử lý, chắc chắn chú Ba sẽ giữ thể diện cho cháu, không gây thêm phiền phức cho cháu đâu.”
 
Một cú điện thoại của Bạch Duyệt Nhiên đã giải quyết xong việc của Kim Uyển Nghi, cô lập tức gọi điện thoại ngay cho Hoắc Thiệu Hằng.
 
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đang gõ cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, anh lấy điện thoại ra nhìn rồi đeo tai nghe Bluetooth lên, nói với Triệu Lương Trạch ở đầu dây bên kia: “Nhận cuộc gọi đi.”
 
Bên kia vừa bắt máy, Bạch Duyệt Nhiên liền thành khẩn nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, việc của Luật sư Kim đã giải quyết xong rồi. Cô ta là luật sư do chú Ba tôi mời, có thể hơi nóng vội, chứ cô ta không phải người xấu đâu, nghiệp vụ cũng không tệ. Có điều, cô ta khá thẳng tính, mong Hoắc thiếu đừng vì chuyện này mà có ác cảm với cô ta. Cô ta chỉ là một luật sư nhỏ, không cố tình đối địch với Hoắc thiếu đâu ạ!”
 
“Ừ.” Hoắc Thiệu Hằng bình thản trả lời, “Giải quyết xong rồi thì tốt. Đây là việc phòng Pháp chế các cô nên làm. Còn chuyện gì nữa không?”
 
“Không ạ, chúc Hoắc thiếu năm mới vui vẻ!”
 
Bạch Duyệt Nhiên cười rồi cúp điện thoại.
 
Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục gõ cửa hai cái nữa, thấy Cố Niệm Chi vẫn không mở cửa, anh mới lấy chìa khoá sơ cua, bình thản như không mở cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi ra.
 
Cố Niệm Chi đang ôm đầu gối ngồi cạnh cửa sổ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Sao anh lại mở ra được?! Rõ ràng em đã khóa cửa rồi cơ mà!”
 
“Lại đây.”
 
Hoắc Thiệu Hằng tiện tay đóng cửa phòng lại, đứng ở bên cạnh cửa, không đi tới thêm một bước nào, vẻ mặt hơi nghiêm nghị nhìn Cố Niệm Chi.
 
Cố Niệm Chi lấy hết dũng khí từ chối: “Không!”
 
“Lại đây.” Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng dần dần trầm xuống, “Đừng bướng bỉnh nữa!”
 
“Quá muộn, em đã bướng sẵn rồi!”
 
Cố Niệm Chi tức giận nói, tiện tay kéo rèm cửa sổ ra, giấu mình sau tấm rèm cửa sổ màu xanh nhạt đang rủ xuống đất.
 
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong khóe môi, dở khóc dở cười, vẫn đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, hai tay đút trong túi quần: “Trừ phi em có lý do mà anh chấp nhận được, bằng không, nếu em bướng thêm một phút nữa là chạy việt dã mười cây số, vượt chướng ngại vật một cây số ngay đấy!”
 
“Dựa vào cái gì chứ?!” Nghe vậy, Cố Niệm Chi lao xuống khỏi bệ cửa sổ mà như lộn nhào luôn vậy. Cô xông tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, siết chặt nắm đấm: “Lừa đảo! Hoắc thiếu là đồ lừa đảo!”
 
“Lừa đảo ư?” Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ cụp mắt nhìn cô, “Anh lừa em lúc nào nhỉ?”
 
“Còn nói không có sao?! Đêm qua anh đã hứa với em chuyện gì?”
 
Cố Niệm Chi cũng không biết tại sao nhưng cô cảm thấy rất không vui. Rõ ràng tối hôm qua hai người thân thiết như vậy, anh đã hôn cô đến khi cô ngủ thϊế͙p͙ đi, thế mà hôm nay lại như người không liên quan, đứng bên cạnh nhìn trò cười của cô.
 
“Anh đã hứa với em chuyện gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.