Chương trước
Chương sau
Chương 476:
 
Âm Thế Hùng nói lại cho Hoắc Thiệu Hằng nghe về những thông tin anh ta điều tra được.
 
Hoắc Thiệu Hằng vừa nghe đã biết ngay là việc nhà họ Bạch mời luật sư biện hộ cho Bạch Cẩn Nghi mà sáng sớm nay Triệu Lương Trạch đã nói với anh.
 
Anh trầm ngâm một lúc lâu, ngón tay khẽ gõ lên bàn mấy cái, lạnh nhạt nói: “Nếu một luật sư giỏi đã nhằm vào Cục tác chiến đặc biệt, chúng ta cũng chỉ còn cách để phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt ứng phó với cô ta thôi. Đại Hùng, chuyển lại lời nhắn thoại này cho Trưởng phòng Bạch đi. Cô ấy là Trưởng phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt, việc này thuộc về phạm vi quản lý của cô ấy.”
 
Người của nhà họ Bạch thì cứ giao cho người nhà họ Bạch đối phó là hợp lý.
 
Âm Thế Hùng vội đáp một tiếng rồi đứng dậy đi gọi điện cho Bạch Duyệt Nhiên, Trưởng phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt.
 
Cố Niệm Chi vốn muốn phát biểu ý kiến làm cách nào đánh trả lại Kim Uyển Nghi này của mình. Có điều, vừa nghe xong ý định của Hoắc Thiệu Hằng, cô lập tức phục anh ấy sát đất.
 
Cái gì gọi là đá quả bóng sang chân người khác? Cái gì gọi là lấy độc trị độc? Cái gì gọi là lấy ít địch nhiều?!
 
Hoắc thiếu, xin hãy nhận một lạy của em!
 
***
 
“Trưởng phòng Bạch, đây là khiếu nại về luật pháp mà Cục tác chiến đặc biệt nhận được, nhờ cô xử lý một chút nhé!”
 
Âm Thế Hùng gọi điện thoại cho Bạch Duyệt Nhiên, tiện thể chuyển cho cô ấy lời nhắn thoại kia.
 
Lúc này, Bạch Duyệt Nhiên đang ở trong phòng Bạch Sảng, em họ của mình, trò chuyện tâm tình với cô ta. Khi nghe điện thoại, khóe miệng cô ấy không khỏi giật lên vài cái.
 
“Sao thế ạ?” Bạch Sảng vội hỏi, “Có phải là việc công không? Có cần em tránh mặt chút không?”
 
“Không cần đâu…” Bạch Duyệt Nhiên cười khổ, “Cũng không phải hoàn toàn là việc công, nửa này nửa kia thôi… Có liên quan đến cô của chúng ta đấy!”
 
“Đúng rồi, rốt cuộc chuyện của cô chúng ta là thế nào vậy? Cô luôn tập trung nghiên cứu khoa học mà, sao lại gây ra chuyện như vậy được?” Bạch Sảng nghĩ mãi không ra, “Việc của bố em thì xem như ông ấy tự làm tự chịu thôi, nhưng còn cô…?”
 
Giọng nói của Bạch Sảng trầm xuống. Mặc dù biết bố mình đã làm một việc không thể tha thứ, nhưng trơ mắt nhìn người bố vô cùng yêu thương của mình chết ngay trước mặt, nói trong lòng không đau buồn thì chắc chắn là nói dối.
 
Thật ra, Bạch Cẩn Nghi vẫn luôn là tấm gương của đám con cháu nhà họ Bạch.Từ nhỏ đến lớn, câu nói mà bọn họ nghe thấy nhiều nhất chính là “Nhìn xem cô của cháu ra sao, cô cháu như thế nào…”
 
Bạch Duyệt Nhiên cũng thở dài, nắm lấy tay Bạch Sảng, nói: “Chuyện này cũng khó mà tránh được, người nhà họ Bạch chúng ta quá đông. Mặc dù mọi người đều dựa vào cái cây đại thụ của gia tộc, nhưng cũng có những tính toán của riêng mình, chúng ta cũng không thể nào quản lý toàn diện được. Việc của chú Hai thì không nhắc đến nữa, dù sao cũng qua rồi, nhưng còn cô… Trước đó, chị và bố đã hỏi cô nhiều lần xem có chuyện gì mà chị và bố không biết hay không. Cô vẫn một mực nói không có, còn không chịu nói thật với chị và bố, kết quả là cô bị người nhà họ Hoắc đánh cho không kịp trở tay. Chị và Hoắc thiếu còn là đồng nghiệp, ở cùng một đơn vị ra vào cũng sẽ chạm mặt nhau, em bảo chị phải làm thế nào đây?”
 
Bạch Sảng khẽ gật đầu hoàn toàn đồng ý: “Nếu như vậy thì đúng là cô cũng không hoàn toàn có lý.”
 
Cũng không thể cứ phạm sai lầm thì mong chờ dòng họ che chở, nhưng lúc bình thường rảnh rỗi lại tùy tiện làm bậy được.
 
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng có gia tộc lớn nào chịu nổi những sự tàn phá như thế.
 
“Em nghĩ được như vậy là tốt lắm rồi!” Bạch Duyệt Nhiên khẽ vỗ vai Bạch Sảng, “Em phải nhớ kỹ, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với chị. Nếu chị không có ở đây thì nói với bố mẹ chị. Em đừng khách sáo, bố mẹ chị cũng thương em giống như chị, đều là người một nhà cả, gia đình chị sẽ không bỏ mặc em đâu.”
 
Bạch Sảng cảm động khẽ gật đầu, nghẹn ngào nói: “Chị họ…”
 
“Em nghỉ ngơi đi, chị đi gọi điện thoại cho chú Ba đã.” Bạch Duyệt Nhiên đứng lên, quay về phòng làm việc của mình.
 
Cô bấm điện thoại gọi cho Bạch Trường Huy, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Chú Ba ạ, Kim Uyển Nghi là luật sư chú mời để biện hộ cho cô à?”
 
Bạch Trường Huy cười gượng, hỏi: “Cháu biết rồi sao?”
 
“Vâng, đương nhiên là cháu biết chứ. Cô ta đã khiếu nại nhân vật đầu não của Cục tác chiến đặc biệt bọn cháu. Những vấn đề liên quan đến pháp luật như thế này chắc chắn sẽ do phòng Pháp chế chúng cháu xử lý. Chú Ba à, chú có biết cháu là Trưởng phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt không ạ?” Bạch Duyệt Nhiên tỏ rõ thái độ khó xử, “Chú Ba, chú có thể giữ chút thể diện cho cháu được không?”
 
Bạch Trường Huy tức giận đến tím mặt, có điều Bạch Duyệt Nhiên nói cũng có lý.
 
“Được rồi, tạm thời chú có thể bỏ qua, nhưng cháu và bố cháu nói một câu xem, rốt cuộc hai người có quan tâm đến vụ án của cô cháu hay không?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.