Chương trước
Chương sau
Cố Niệm Chi hoảng hốt túm chặt lấy cổ áo Hoắc Thiệu Hằng, không ngừng nức nở trong lòng anh.
 
Cô cảm thấy quá lạnh, ra sức muốn tới gần nguồn nhiệt bên cạnh mình.
 
Người Hoắc Thiệu Hằng nóng như lò lửa vậy.
 
Giữa đêm mùa đông, sao cô có thể từ chối lò lửa chứ?
 
Cố Niệm Chi càng quấn chặt vào người Hoắc Thiệu Hằng hơn.
 
Thân thể Hoắc Thiệu Hằng chợt cứng ngắc lại trong khoảnh khắc.
 
Anh ngửa đầu nhìn lên trần phòng ngủ, hít sâu một hơi, khẽ mím môi, thân thể hơi dịch về sau một chút để cho bộ phận đột nhiên lồi lên đó của mình cách xa cơ thể mềm mại trong lòng này một chút.
 
Một bàn tay anh vẫn an ủi sau lưng Cố Niệm Chi như cũ để tâm trạng lo sợ bất an của cô dịu lại.
 
Cố Niệm Chi thút tha thút thít nói, “Hoắc thiếu, có người, có người trong phòng ngủ của cháu…”
 
Hoắc Thiệu Hằng gật nhẹ đầu, “Đừng sợ, để chú đi xem thế nào.” Nói xong, anh bứt ra muốn rời đi.
 
“Đừng để cháu ở lại nơi này một mình!” Cố Niệm Chi hoảng sợ níu lấy vạt áo Hoắc Thiệu Hằng, “Cháu sợ lắm!”
 
Cô chưa quen với cuộc sống ở đây, dù cho có là nhà của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng vẫn không thể khiến cho cô buông lỏng tâm trạng lo lắng của mình được.
 
Lại thêm chuyện kinh hãi vô cùng kỳ quái vừa rồi khiến cho cô càng không thích ứng với hoàn cảnh nơi này.
 
Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút rồi lấy đôi dép lê của mình ra: “Đi dép vào, cùng chú đi xem phòng ngủ của cháu.”
 
Cố Niệm Chi dạ một tiếng, nắm lấy ống tay áo của anh xuống giường, đi đôi dép lê to lớn của Hoắc Thiệu Hằng vào, theo anh ra ngoài.
 
Đôi dép lê đó thật sự quá to với Cố Niệm Chi, trên đường cô đi, chỉ nghe thấy tiếng dép lê quét loẹt quẹt xuống đất.
 
Hoắc Thiệu Hằng không để ý, kéo tay Cố Niệm Chi đi tới phòng ngủ của cô ở một bên khác của phòng khách lớn.
 
Mấy người lính cảnh vệ trong phòng khách nghe thấy tiếng động, cúi đầu nhìn thấy Cố Niệm Chi đi một đôi dép lê của nam to như thế đều có chút buồn cười.
 
“Các cậu theo tôi vào!”
 
Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại ra lệnh.
 
“Rõ!”
 
***
 
Khi tới phòng ngủ của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng vào trước.
 
Phòng khách không có vấn đề gì, trong phòng ngủ tối như mực. Hoắc Thiệu hằng đưa tay bật công tắc đèn ngoài cửa lên.
 
Ánh đèn ngủ nhu hòa tỏa sáng trong phòng ngủ, trong phòng cũng không có dấu hiệu có người ngoài tiến vào. Tấm màn ở cửa sổ sát mặt đất vẫn buông xuống, cửa sổ sát mặt đất được đóng chặt chẽ, chăn trên giường cô bị xốc lên một góc, có lẽ là do vừa rồi cô vội vàng rời giường tạo nên.
 
Cố Niệm Chi theo vào xem tình hình, kinh hãi nói, “Cháu… cháu… cháu thấy rõ ràng có người ngồi trên giường cháu! Là một người phụ nữ! Vô cùng xinh đẹp!”
 
“Có phải gặp ác mộng không?”
 
Một lính công vụ đi theo phía sau nói nhỏ, cảm thấy không thể tin được.
 
Bọn họ làm lính công vụ ở Hoắc trạch bao nhiêu năm nay nhưng đây là lần đầu tiên gặp tình huống này.
 
Từ trong phòng đến ngoài phòng đều được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, chưa từng có người ngoài xông vào được thì sao đột nhiên lại có một người phụ nữ có thể phá vỡ phòng tuyến của bọn họ được chứ?
 
Cố Niệm Chi kinh ngạc bước tới cạnh giường của mình rồi tung cái chăn chỉ bị vén ra một góc ở trên giường lên thì phát hiện ga giường lại thẳng thớm như không có người ngủ vậy.
 
Trong lòng cô đã có sự suy đoán, bèn quay đầu nghiêm túc hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Chú Hoắc, chú có tin cháu không?”
 
“Chú tin.”
 
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, đứng trước cửa phòng ngủ. Anh không tới cạnh giường của Cố Niệm Chi mà đi về phía rèm cửa sát đất ở phía Nam phòng ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.