“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói Hoắc Quan Thần rất nghiêm khắc, “Thiệu Hằng đâu? Xảy ra chuyện thế này mà nó còn ngủ được sao?!”
Hoắc Gia Lan càng ngại ngùng hơn, hắng giọng một cái rồi nói, “Chú Hai à, khả năng cách âm của phòng anh họ cả rất tốt, chỉ sợ anh ấy không nghe thấy…”
“Vậy đi gọi đi!” Hoắc Quan Thần nhịn sự tức giận xuống, “Nhanh lên!”
Trong mấy người lính cảnh vệ kia, có người thu súng lại, đi tới trước phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng ấn chuông cửa.
Hoắc Thiệu Hằng cũng vừa mới chợp mắt, mà trong sáu năm vừa rồi, phòng xép này của anh đã được cải tạo lại, khả năng cách âm vô cùng tốt, nếu như không có chuông cửa thì có gõ cửa anh cũng không nghe được.
Đương nhiên anh cũng không biết phòng mình đã bị người ta tu sửa hoàn toàn.
Chuông cửa nối thẳng tới đầu giường của anh. Tiếng chuông vừa vang lên anh đã tỉnh ngay.
Hoắc Thiệu Hằng mở to mắt định thần lại, nhìn đồng hồ mới ba rưỡi sáng. Anh không khỏi nhíu mày, nói vào bộ đàm ở chuông cửa, “Sao thế?”
“Hoắc thiếu, mời ngài ra ngoài một chút, cô Cố có chút không ổn…”
Hoắc Thiệu Hằng lập tức vén chăn xuống giường, mặc đồ ngủ ra ngoài.
Anh đi vào phòng khách, thấy Cố Niệm Chi đang liều mạng trốn tránh, nấp vào sau lưng ghế xô-pha không chịu ra.
Hoắc Gia Lan, Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt dùng hết mọi cách muốn dụ cô ra.
Khóe miệng Hoắc Thiệu Hằng giật giật mấy cái, sải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583156/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.