Tiền Thạch Tuệ vội vàng cười nói, “Phòng của cậu cả và cô Cố đều do cô Gia Lan đích thân sắp xếp, đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.” Nói xong, bà nhìn quanh bốn phía, “Cô Gia Lan đâu rồi nhỉ? Chẳng phải vừa rồi còn nói muốn cùng đi tiếp đón cậu cả về sao?”
Hoắc Học Nông, ông nội của Hoắc Thiệu Hằng chống gậy đứng lên, cau mày nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút nhưng không nói gì, có điều thần sắc trên mặt vẫn rất khó coi.
Chương Văn Na đứng một bên quan sát Cố Niệm Chi, âm thầm thán phục về vẻ đẹp của cô, đương nhiên, điều khiến cô ta càng kinh ngạc hơn là thái độ của Hoắc Thiệu Hằng đối với Cố Niệm Chi.
Cô ta biết sáu năm nay ông anh họ cả Hoắc Thiệu Hằng này của mình vẫn luôn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, nghe nói anh ấy nhận nuôi một bé gái nhỏ mồ côi mà anh ấy cứu ra trong một vụ tai nạn xe, chắc hẳn chính là cô bé Cố Niệm Chi này rồi.
Hơn nữa, nhìn điệu bộ lúc ở cổng, có lẽ Hoắc Thiệu Hằng cũng vô cùng cưng chiều cô bé mồ côi này, nếu không cũng sẽ không đích thân sửa lại khăn quàng cổ cho cô ấy.
Chương Văn Na cụp mắt xuống.
Cô ta sẽ không quên được, hồi còn bé, khi cô ta và em trai tới nhà họ Hoắc, Hoắc Thiệu Hằng không chỉ không thèm nhìn thẳng bọn họ mà còn không cho phép bất cứ ai tới gần anh ấy trong vòng ba mét, ngoại trừ hai người giúp việc già trong nhà. Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583152/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.