Từ tuổi tác mà nhìn, có lẽ đôi vợ chồng trung niên kia là bố mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, còn hai người trẻ tuổi đó… chắc hẳn là cùng một thế hệ với Hoắc Thiệu Hằng nhỉ?
Vừa rồi Cố Niệm Chi còn nghe thấy có người gọi “Anh họ cả”, thế nên, rất có thể họ là anh em họ của Hoắc Thiệu Hằng nhỉ?
Trên đường đi, Cố Niệm Chi cứ miên man nghĩ lung tung, bước theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong một căn nhà nhỏ ba tầng.
Tòa nhà nhỏ này phải to gấp rưỡi tòa nhà nhỏ ba tầng của Hoắc Thiệu Hằng ở Cục tác chiến đặc biệt, nhìn bên trong có vẻ khá nhiều phòng, đương nhiên, cũng có càng nhiều người ở hơn.
Tòa nhà kia của Hoắc Thiệu Hằng chỉ có anh và Cố Niệm Chi ở, nơi này… còn không biết có bao nhiêu người ở đây.
Cố Niệm Chi mỉm cười rất đúng mực, đi theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong phòng khách.
Trong phòng khách cũng đang có người chờ bọn họ.
Ngồi trên ghế xô-pha chủ vị là một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng khí thế phi phàm, tay chống gậy đầu rồng, mặc dù đã già, nhưng khuôn mặt ông cụ vẫn đầy vẻ uy nghiêm khiến người khác nể sợ.
Hoắc Thiệu Hằng chào điều lệnh với ông lão, sau đó kéo Cố Niệm Chi sang, “Đây là ông cụ nội.”
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hơi chần chờ rồi hỏi, “… Là cụ nội của chú ạ?”
“Không, là ông nội của chú.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nói rồi nhìn sang chỗ khác, “Là ông cụ nội của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583151/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.