Chương trước
Chương sau
Hà Chi Sơ lặng lẽ nhìn dòng sông Potomac bên ngoài cửa sổ, đôi mắt hoa đào lấp lánh tỏa ra ánh sáng kiều diễm trong đêm thu. Anh ta hít một hơi thật sâu, định cúp điện thoại: “Ừm, về sau có việc gì tôi sẽ trực tiếp thông báo cho em.”
 
“Vâng ạ.” Cố Niệm Chi cầm điện thoại, vùi má vào gối, lúng búng hỏi: “Giáo sư Hà này, những tên cướp biển đó, thầy đã điều tra ra rốt cuộc chúng là ai chưa?”
 
Hà Chi Sơ lắc đầu: “Bọn chúng chết hết rồi, điều tra ở đâu được?”
 
“Nhưng chúng đã giữ con tin ở Barbados, cái này cũng không thể tìm ra được sao?” Cố Niệm Chi không hiểu, với khả năng và thế lực của Hà Chi Sơ, chẳng phải chuyện gì anh ta cũng điều tra được hết sao?
 
“Barbados không phải là Mỹ. Tay tôi không dài đến thế đâu.” Hà Chi Sơ cười khổ nói: “Niệm Chi à, em tưởng tôi là siêu nhân toàn năng đấy à?”
 
“Tất nhiên là không ạ.” Cố Niệm Chi buột miệng, hoàn toàn không biết rằng ở đầu kia điện thoại, mặt mũi Hà Chi Sơ đã sa sầm xuống.
 
Cô nói: “Em biết đối phương gây án ở trên biển, bắt giữ con tin ở Barbados, thực sự rất khó để tra ra. Nhưng chúng đã phá hủy du thuyền của Giáo sư Hà, tổn thất lớn như vậy, thầy không muốn tìm kẻ đứng đằng sau đòi bồi thường sao? Bọn chúng chi ra mười triệu đô la Mỹ mua mạng bọn em đấy, chứng tỏ kẻ đứng đằng sau rất giàu có.”
 
Tâm trạng của Hà Chi Sơ bị phá hỏng hoàn toàn chỉ bởi câu nói “Tất nhiên là không” của Cố Niệm Chi. Anh ta rất muốn cười lạnh một cái, nhưng lại ra sức kìm xuống, lạnh lùng nói: “Chỉ là một chiếc du thuyền thôi mà, không đáng để tôi bận tâm. Hơn nữa chiếc du thuyền đó là dành tặng cho em, em còn không so đo thì tôi so đo làm gì?”
 
“Hả? Cho em á?” Cố Niệm Chi ngạc nhiên ngẩng đầu khỏi gối: “Chiếc du thuyền đó thực sự để tặng em sao?”
 
“Tất nhiên rồi, em không nhìn thấy những chữ được viết trên du thuyền à?” Hà Chi Sơ nói với giọng không hài lòng: “Hay là Ôn Thủ Ức không làm theo những gì tôi nói?”
 
“À, không phải không phải, em đã thấy những dòng chữ đó rồi, nhưng em lại tưởng Giáo sư Hà chỉ vì khách sáo…” Cố Niệm Chi cười mỉa, dẫu sao cũng chỉ là chữ được sơn vẽ lên thôi, nháy mắt là có thể sửa đổi được mà.
 
Nếu đúng du thuyền là của cô, ừm, thì cũng phải lấy bằng chứng xác thực ra chứng minh chứ. Chẳng hạn như trên giấy chứng nhận của du thuyền có viết tên cô hay không chẳng hạn…
 
Không có hợp đồng, chỉ là sơn vẽ mấy chữ trên du thuyền rồi nói là của cô thì thôi xin lỗi nhé. Cô không phải là một cô gái không biết gì về luật pháp, nên cái hư danh này cô không thể nhận được.
 
“… Tôi nói của em thì là của em, đương nhiên, bây giờ nói thì cũng không có ý nghĩa gì.” Hà Chi Sơ không muốn vướng vào vấn đề này nữa. Dù sao du thuyền cũng đã chìm, nhiều lắm cũng chỉ có thể tìm công ty bảo hiểm đến để nhận phí bảo hiểm thôi.
 
Cố Niệm Chi day trán, lắc đầu kiên quyết phản đối cách nói của Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, không phải của em là không phải của em. Thầy không thể nói một câu là của em, rồi đẩy món quà lớn như vậy cho em được, em nhận không nổi.”
 
“Ý em nói là tôi đang trêu đùa em à?” Bây giờ Hà Chi Sơ mới hiểu ra ý Cố Niệm Chi muốn nói: “Tôi đã lừa em bao giờ chưa?”
 
Anh ta nổi giận đi về phòng làm việc của mình, lấy các giấy tờ pháp lý của du thuyền từ trong máy tính ra, bao gồm cả hóa đơn và giấy chứng nhận quyền sở hữu của du thuyền nữa.
 
Có điều, khi vừa lấy ra, anh ta lại không còn gì để nói nữa.
 
Tên trên hợp đồng này là Hà Chi Sơ anh, không phải là Cố Niệm Chi.
 
Cũng có nghĩa là, Cố Niệm Chi không hề sai, cô không muốn mang hư danh.
 
Chiếc du thuyền này, chẳng qua chỉ là sơn tên của cô lên mà thôi.
 
Hà Chi Sơ không thể chịu đựng được, cúp ngang điện thoại, lật đổ chiếc bàn làm việc, rồi lập tức gọi điện thoại cho Ôn Thủ Ức đang dưỡng thương ở Boston.
 
“Ôn Thủ Ức! Tôi đã bảo cô sang tên du thuyền cho Niệm Chi, cô lại nói một đằng làm một nẻo là sao?” Nếu bây giờ Ôn Thủ Ức đứng trước mặt Hà Chi Sơ, thì cô ta đã bị anh ta bóp chết rồi.
 
Trong lòng Ôn Thủ Ức chợt giật thót một cái, cô ta không hiểu vì lý do gì mà một cái du thuyền đã bị chìm lại vẫn có người đi quan tâm đến tên trên chứng nhận sở hữu của nó…
 
“Giáo sư Hà, chuyện là thế này, Niệm Chi không phải người Mỹ, muốn chuyển du thuyền sang cho cô ấy thì thủ tục rất phức tạp. Tôi vẫn đang chờ điều tra lý lịch của cô ấy, cho nên…” Ôn Thủ Ức mỉm cười dịu dàng: “Giáo sư Hà, bây giờ du thuyền đã không còn nữa, anh vẫn muốn chuyển nó cho cô ấy sao? Nếu anh muốn, tôi có thể giục công ty đang thực hiện kiểm tra lý lịch hoàn thành sớm.”
 
“Không cần nữa. Tôi sẽ mua cho cô ấy món quà sinh nhật khác.” Giọng Hà Chi Sơ thậm chí còn lạnh lùng hơn cả băng đá nghìn năm: “Sau khi vết thương của cô lành lại, thì cũng không cần tới làm trợ giảng cho tôi đâu. Tôi sẽ nói rõ với người nhà, cô không cần ở cạnh tôi nữa.”
 
Ôn Thủ Ức nhắm chặt mắt, hai tay run rẩy, nhưng không cãi lại, mà nhẹ nhàng trả lời: “Vâng, tôi nghe anh, Giáo sư Hà.” Sau khi cúp điện thoại, cô ta ngả người về sau, ngã xuống giường, lật người úp mặt vào gối, che đi âm thanh nghẹn ngào thổn thức
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.