Chương trước
Chương sau
Dưới sự chỉ đạo của Âm Thế Hùng, vệ binh của Hoắc Thiệu Hằng lập tức nhốt hết những người này lại. Vì để đề phòng bọn họ báo tin ra ngoài, thậm chí anh ta còn ra lệnh còng tay và bịt miệng bọn họ.
 
Người nhà họ Bạch vô cùng tức giận, bọn họ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, còn vẫn tưởng rằng có người cố ý muốn diệt trừ bọn họ.
 
Trong phòng họp Quốc hội, Hoắc Thiệu Hằng lấy chứng cứ ra, mở trên màn hình máy tính cho tất cả mọi người trong phòng cùng xem.
 
“… Là thế này, trong lúc tham gia hạng mục Nam Đẩu, Tân Hạnh Cao – người đã bán đứng mật mã dân dụng của hệ thống Nam Đẩu, đã âm thầm qua lại với Phó Chủ nhiệm Trung tâm Nghiên cứu và Phát triển Nam Đẩu. Về điểm này, Tân Hạnh Cao và Tăng Quyền đều có ý đồ giấu giếm, hơn nữa chính chúng tôi cũng bị bỏ sót trong lần điều tra đầu tiên. Cho đến gần đây, chúng tôi nhận được nguồn tin tức xác thực rằng quân đội Mỹ vẫn giám sát Tân Hạnh Cao rất nghiêm ngặt, ý đồ muốn lấy được nhiều thứ hơn nữa từ chỗ cô ta…” Hoắc Thiệu Hằng xoay người lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
 
“Sau khi Tân Hạnh Cao ra nước ngoài, cô ta đã giúp Tăng Quyền móc nối với bên Mỹ, nhưng Tăng Quyền chỉ tiết lộ cho cô ta hệ thống mã hóa dân dụng còn về phần mã củng cố đường truyền thì không. Tăng Quyền có ý định đem mã hóa củng cố này làm mồi nhử, để cho cô ta làm cầu nối trung gian. Chuyện này bị người trong Sở Mật vụ của nước ta ở Bắc Mỹ biết được, truyền tin tình báo về cho người phụ trách khu vực Bắc Mỹ của Sở Mật vụ, cũng chính là Phó Giám đốc Bạch Dư Sinh.
 
Hoắc Thiệu Hằng dùng bút laser trong tay chỉ lên biểu đồ cây trên màn hình, bóc tách từng tầng quan hệ.
 
“Sau khi Bạch Dư Sinh biết tin này, ông ta không hề thông báo cho chúng tôi mà lại liên lạc với Tăng Quyền, để ông ta thông qua Tân Hạnh Cao móc nối với CIA của Mỹ, ý đồ phản bội quốc gia.”
 
Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý bỗng chốc trợn trừng mắt, biểu cảm trên mặt cứng lại.
 
Nếu như những lời Hoắc Thiệu Hằng nói đều là sự thật, như vậy, bởi vì sự phản bội của Bạch Dư Sinh mà thành quả hơn ba mươi năm qua của Sở Mật vụ Đế Quốc ở Bắc Mỹ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!
 
“Vậy Bạch Dư Sinh ở đâu?! Mau phát lệnh truy nã mức cao nhất đi! Truy bắt Bạch Dư Sinh!” Chủ tịch Long đứng bật dậy, “Không thể để hắn ta thực hiện được âm mưu của hắn!”
 
“Quá muộn rồi.” Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Khi tôi vừa nhận được tin tức, đã lập tức đuổi tới phòng làm việc của hắn ta, phát hiện hắn ta đã tháo chip định vị để dưới chậu hoa trong phòng làm việc. Hắn ta đã mất tích tối thiểu từ bốn ngày trước rồi.” Nói xong, anh lấy báo cáo xuất cảnh của Cục Hải quan ra.” Đây là báo cáo của bên Hải quan, mọi người xem đi.”
 
Chủ tịch Long ngồi cứng đờ người trên ghế, môi run rẩy không thốt ra được câu nào.
 
“Sau khi Tăng Quyền và Bạch Dư Sinh cùng ngồi trên một chiếc thuyền, hắn ta cũng lo sợ Bạch Dư Sinh chỉ đang nhử mồi, vì vậy mỗi lần gặp mặt Bạch Dư Sinh hắn ta đều quay trộm. Nếu như Bạch Dư Sinh thực sự chỉ đang nhử mồi, thì hắn cũng sẽ không sợ tội mà trốn chạy như thế này. Hiện nay có lẽ Bạch Dư Sinh đã sang đến Mỹ, nhưng không biết hắn đã móc nối được với CIA hay chưa.”
 
“Lập tức rút hết người của Sở Mật vụ ở Bắc Mỹ về!” Thủ trưởng tối cao của Chính phủ tức giận vỗ bàn: “Không thể để cho tên giặc bán nước này làm hại người của chúng ta được!”
 
“Tôi đã thông báo cho người của Sở Mật vụ ở Bắc Mỹ không được tiếp nhận bất kì mệnh lệnh nào của Bạch Dư Sinh, đồng thời thông báo cho họ về việc Bạch Dư Sinh thông đồng với địch bán nước. Những người còn lại sẽ nhanh chóng rút lui.”
 
Tay Thượng tướng Quý run run lau mồ hôi trên trán. Cả đời này ông ta đã đánh không biết bao nhiêu trận chiến, nhưng chỉ có duy nhất lần này là ông ta cảm thấy vô cùng bực bội.
 
Bây giờ coi như bọn họ đã kết thù với nhà họ Bạch rồi.
 
Nhà họ Bạch người đông thế mạnh, tuy rằng Bạch Dư Sinh thông đồng với địch bán nước, nhưng hiện nay bọn họ cũng không phải cùng hội cùng thuyền, vì thế lỗi lầm của một mình Bạch Dư Sinh cũng không liên quan đến những người khác trong nhà họ Bạch.
 
Hơn nữa quan hệ thông gia giữa nhà họ Bạch và các gia tộc khác vô cùng phức tạp, vì thế cũng không thể hoàn toàn loại trừ nhà họ Bạch được.
 
Hoắc Thiệu Hằng cũng biết không thể hoàn toàn tiêu diệt được thế lực của nhà họ Bạch, nhưng anh vẫn đề nghị, “Đối với tất cả những người đang giữ chức vụ Trưởng phòng trở lên của nhà họ Bạch, tôi đề nghị phải rà soát một lượt, nếu như không dính dáng, có thể phục chức. Nếu như có một chút dính líu thì tốt nhất là phải định tội ngồi tù.”
 
Chủ tịch Long và Thượng tướng Quý nhìn nhau, chậm rãi nói, “Chắc chắn phải tra xét. Cậu chuyển giao tất cả chứng cứ cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ tiếp nhận xử lý chuyện này, còn chuyện bên Sở Mật vụ, cậu phái người theo sát vào. Tan họp!”
 
Hoắc Thiệu Hằng bước một mình ra khỏi tòa nhà của Quốc hội, bên ngoài đã hé những tia nắng ban mai đầu tiên.
 
“Hoắc thiếu.” Âm Thế Hùng tiến lên đón anh, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, “Tiểu Trạch xác nhận Bạch Dư Sinh đã móc nối với CIA rồi, có cần gọi Niệm Chi quay về không?”
 
Hoắc Thiệu Hằng nheo mắt, đón lấy những tia sáng ban mai.
 
“Không cần đâu, không ai biết thân phận của Niệm Chi, thậm chí cả Sở Mật vụ cũng không biết. Còn về Bạch Duyệt Nhiên, tuy cô ta là người của nhà họ Bạch, đồng thời cô ta cũng biết thân phận của Niệm Chi nhưng cô ta vẫn luôn đi theo Thượng tướng Quý vì thế có thể tạm thời tin tưởng cô ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.