Chương trước
Chương sau
Triệu Lương Trạch đang ở ban công, lúc này cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của Cố Niệm Chi. Anh ta bật cuộc gọi video, quay về phía Hoắc Thiệu Hằng đang đứng trong đại sảnh.
 
Chỉ nhìn thấy, từ một đầu khác của đại sảnh, Cố Yên Nhiên mặc một bộ váy trắng mùa hạ mỏng của Channel, đang được Phó Giám đốc Từ dẫn đường đi về phía Hoắc Thiệu Hằng và Bạch Sảng ở bên này.
 
Cố Niệm Chi cầm điện thoại, qua cuộc gọi trò chuyện video mà Triệu Lương Trạch cho cô xem, cô nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp đang đứng hai bên Hoắc Thiệu Hằng.
 
Một người cô biết, là Phát ngôn viên Bạch Sảng lần đó, một người khác cô không biết, nhưng rất xinh đẹp dịu dàng, là mỹ nữ khó gặp được lần thứ hai.
 
Ánh mắt Cố Niệm Chi quét nhanh qua người của hai cô gái kia, rồi chỉ dừng lại ở trên người Hoắc Thiệu Hằng.
 
Tiếc rằng, từ góc độ này của Triệu Lương Trạch, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng chỉ riêng bóng lưng thôi cũng đủ làm cho hai mắt của cô sáng rực lên, hận không thể ɭϊếʍ màn hình.
 
Lúc này Bạch Sảng đang kể lại với Hoắc Thiệu Hằng điểm căng thẳng nhất của Đại hội lần đó.
 
“Lúc ấy khi tôi nghe nói người Mỹ tuyên bố phá giải mật mã, thật sự là toàn thân lạnh toát, hoàn toàn không biết đáp lại ra sao. Cũng may là anh giúp tôi một tay. Chính tin nhắn từ thư ký Triệu, cấp dưới của anh đã giúp tôi hóa giải được tình thế cấp bách bấy giờ.”
 
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi lấp lánh, anh nhớ tới câu nói sắc bén đã làm thay đổi cả cục diện lúc trước.
 
Không ngờ một Cố Niệm Chi luôn ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ trước mặt anh cũng có một bộ mặt tinh ranh lanh lợi như thế. Một tay Hoắc Thiệu Hằng đút vào trong túi quần, một tay nâng ly rượu lên, lộ vẻ hóm hỉnh hiếm thấy: “Lỗi của mình rồi.”
 
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng đầu sang, khóe môi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng khiến người khác phải khϊế͙p͙ sợ của anh thoáng hiện lên một nụ cười.
 
Tiếng cười trầm thấp mang theo từ tính phát ra từ lồng ngực của anh khiến lỗ tai không tài nào chống cự lại được, khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến người ta tuyệt vọng kia lại chợt cho người ta thêm cảm giác tìm được đường sống từ cõi chết.
 
Mặc dù nụ cười mỉm này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng lại bị Cố Niệm Chi nhìn thấy ngay qua cuộc gọi video.
 
Hoắc Thiệu Hằng trước giờ vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cảm với người khác, lại cười vui vẻ với Bạch Sảng như thế, khiến trong lòng Cố Niệm Chi giống như bị búa nện một cú thật mạnh vậy, hai mắt chợt cay cay.
 
Hai tay cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
 
Cô ngửa đầu lên nhìn hoa văn điêu khắc trên trần phòng ngủ một hồi lâu, ngón tay nhấn vào điện thoại tách một tiếng, chủ động kết thúc cuộc gọi video với Triệu Lương Trạch.
 
Từ trước tới nay, Bạch Sảng cũng chưa từng thấy Hoắc Thiệu Hằng cười, mặc dù nụ cười này vô cùng ngắn ngủi, nhưng cô ta vẫn cảm thấy như được khích lệ vậy. Cô ta không kìm được, lại nói: “Đúng vậy, câu nói đó thực sự rất hay. Thư ký Triệu đã giúp tôi nhiều như vậy, về tình về lý, chắc chắn tôi cũng phải cảm ơn anh ấy một cách chân thành…”
 
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng bỗng giật mình, tự nhiên anh có cảm giác bị người ta nhìn trộm ở sau lưng.
 
Anh quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Triệu Lương Trạch ở trên ban công đang nhíu mày nhìn điện thoại di động.
 
Hoắc Thiệu Hằng vừa quay người lại, Triệu Lương Trạch đã lập tức nhìn thấy anh qua điện thoại của mình. Anh ta vội vàng tắt cuộc gọi video trong điện thoại, ngẩng đầu lên, cười vẫy tay với Hoắc Thiệu Hằng.
 
Hoắc Thiệu Hằng hất cằm, ra hiệu cho anh ta tới đây.
 
Triệu Lương Trạch vội vàng nhét điện thoại vào trong túi quần, cười rồi chạy tới. Anh ta lấy một ly rượu sâm panh từ trong tay nhân viên phục vụ, nâng ly với Bạch Sảng: “Chúc mừng Phó Cục trưởng Bạch.”
 
Phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao là một vị trí kiêm nhiệm, nhất định phải là Cục trưởng hoặc Phó Cục trưởng Cục Thông tin mới có thể đảm nhiệm vị trí này.
 
Bạch Sảng đã trở thành phát ngôn viên mới, vậy chắc chắn cô ta cũng đã được thăng cấp lên chức Phó Cục trưởng Cục Thông tin.
 
Bạch Sảng hơi đỏ mặt, nhưng cô ta vẫn tự nhiên nền nã chạm cốc với Triệu Lương Trạch. Cô ta mỉm cười nói: “Tôi mới vừa nói với Thủ trưởng về anh đó. Nếu không nhờ có anh, thì nhiệm vụ này của tôi đã cầm chắc thất bại rồi.”
 
“Sao có thể như vậy chứ?!” Triệu Lương Trạch cười càng vui vẻ hơn, “Hơn nữa cũng không phải do tôi…”
 
Nãy giờ Hoắc Thiệu Hằng luôn im lặng không nói câu nào, lúc này đột nhiên hắng giọng một cái, nói với Bạch Sảng: “Xin phép, tôi qua bên kia ngồi một chút.” Nói xong anh lập tức quay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.