Chúc Ngọc Vấn nhìn Diệp Ngọc Ưu vùi đầu vào tay mình, cô nhìn rồi im lặng tiếp tục đọc sách. Quen biết nhau từ mẫu giáo tới giờ vẫn là rất lâu rồi, gần 10 năm quen biết.
Chúc Ngọc Vấn thân nhất vẫn là Diệp Ngọc Ưu. Khi cấp 1, Chúc Ngọc Vấn thích đuổi theo Diệp Ngọc Ưu, bởi cô ấy thấy người đó rất buồn, nét buồn được cẩn thận che dấu dưới nụ cười ngây ngô ấy khiến cô ấy muốn tới gần hơn.
Cơ mà có lẽ khiến cho Diệp Ngọc Ưu sợ hãi mà bỏ trốn. Nhưng mà 6 năm trời Chúc Ngọc Vấn luôn theo sát Diệp Ngọc Ưu, như hình với bóng khiến cho Diệp Ngọc Ưu quen thuộc hơn, dần dần hình thành thói quen thân cận khiến cho Chúc Ngọc Vấn vui vẻ.
Lên cấp 2, Chúc Ngọc Vấn biết bản thân cùng lớp với Diệp Ngọc Ưu thì vui vẻ ôm lấy cô gái nhỏ một cái. Chúc Ngọc Vấn sau đó gặp Lam Yến, 2 người nói chuyện một chút thì Chúc Ngọc Vấn nhớ ra và giới thiệu Lam Yến với Diệp Ngọc Ưu.
Diệp Ngọc Ưu mỉm cười nhẹ nhàng rồi bắt tay với Lam Yến. Sau đó mấy hôm Chúc Ngọc Vấn luôn kề sát Lam Yến nói chuyện, cô ấy chú ý qua bạn cùng bàn Tiểu Ưu gục lên bàn, lười nhác nói chuyện với Hạ Mính.
Chúc Ngọc Vấn thấy có phần khó chịu, nhưng cô ấy thu mắt lại, Lam Yến dựa vào tường, khoanh tay lại "Sao vậy Ngọc Vấn? Cậu định đi đội tuyển nào?".
Chúc Ngọc Vấn suy nghĩ, sau đó nói "Văn với tiếng Anh" nếu là Ngọc Ưu, chắc sẽ đi đội tuyển văn nhỉ? Văn học cô ấy giỏi mà.
Quả nhiên Chúc Ngọc Vấn đoán đúng, Diệp Ngọc Ưu vì điểm đầu vào môn Văn cao mà bị kéo đi đội tuyển. Lớp 1 bị kéo đi đội tuyển gần hết cả lớp, còn lại vài đồng chí không tham gia mà thôi. Có người đi 2 môn, cũng có người chỉ đi 1 môn.
Thời gian học là buổi chiều thứ 2 mỗi tuần, Tiểu Ưu sẽ đi đưa đón Tiểu Vấn đi học, Tiểu Ưu đi xe đạp điện cũ của nhà dì hai, đưa Tiểu Vấn đi học.
Tiểu Ưu lần đầu tham gia lớp học bồi dưỡng, có hơi lúng túng, trong lớp bồi dưỡng có 5 người. Tiểu Ưu nhìn kiến thức quen thuộc, cô giáo dạy từ cái gần nhất sau đó nâng cao lên.
Mọi người trong đội là 4 người lớp 1 và 1 người lớp 3, nhưng vị lớp 3 kia học không tồi.
Sau 1 tháng liền làm bài kiểm tra, cao nhất là Tiểu Vấn, sau đó thua 1 chút là bạn học Thu Hằng.
Tiểu Ưu điểm đứng tầm trung, Tiểu Vấn nhìn qua thì mỉm cười "Giỏi thật". Tiểu Ưu mỉm cười "Ân, cậu cũng tài thật ấy". Tiểu Vấn cười cười.
Cô giáo nói "Mọi người tiếp tục làm đề nào, lần này mới là khảo sát đợt một, cùng cố gắng nhé".
"Vâng lão sư".
Chúc Ngọc Vấn nhìn sang Diệp Ngọc Ưu vui vẻ, mắt phượng xinh đẹp có tia ánh sáng vụn vặt, cô nhìn qua, màu nâu nhỉ? Đẹp thật.
Tiểu Ưu nhìn qua Tiểu Vấn, hơi khó hiểu nói "Mặt tui dính gì à?" tay sờ sờ mặt nhỏ.
Chúc Ngọc Vấn mỉm cười "Không dính gì cả, bình thường nha". Diệp Ngọc Vấn ồ một tiếng, sau đó cầm bút lên bắt đầu viết. Chúc Ngọc Vấn nhìn tốc độ tay nhanh nhẹn, cô ấy mỉm cười, luyện chữ nữa thì tốt nhỉ.
Tiểu Ưu sau khi vào học đội tuyển, khi về nhà vui vẻ cao hứng, chữ em không tốt lắm, vì thế Tiểu Ưu lấy điện thoại ra học thư pháp. Không nói nhảm, mua bút lông về luyện thư pháp.
Sau 1 tháng nét bút uyển chuyển hơn rồi, công sức viết nát bao nhiêu quyển vở của Tiểu Ưu cuối cùng được đền đáp. Nhưng chữ chưa ổn bằng người ta viết.
Aaa.
Đồng thời tiếp nhận đổi chỗ ngồi. Tiểu Ưu ngồi với 1 bạn nam chuyên toán, sụp đổ nhiều chút, bạn thân yêu Tiểu Vấn đi xa bờ rồi, nhưng sau lưng của Tiểu Ưu lại là Lam Yến nên 2 người quay ra nói chuyện vẫn được. ơ mà rời xa Tiểu Vấn, Tiểu Ưu có điểm không quen a. Mệt tâm quá.
Cơ mà bạn nam này tính có phần quái dị, thích chọc Tiểu Ưu xù lông, nhưng mà trong khi kiểm tra sẽ cho Tiểu Ưu chép bài nà, Tiểu Ưu vui vẻ tha cho bạn học 1 mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]