Lý Cảnh Phong đang họp thì điện thoại báo có tin nhắn, nhìn thấy là cô gửi anh lập tức ấn mở. Kết quả nhìn thấy một video cùng lời nhắn của cô: "Ông xã, em đúng là người chiến thắng nhân sinh nha", còn kèm theo hình trái tim bé bé xinh xinh. Anh không kiềm được mà bật cười, tiện tay lưu video về điện thoại.
Các giám đốc bộ phận lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch của mình cười đầy dịu dàng như vậy thì cứ ngỡ bản thân bị hoa mắt, mắt chữ a mồn chữ ô không dám tin.
Chỉ có Mạnh Hạo Nhiên vẫn bình chân như vại mặt không cảm xúc. Cái này gọi là chai lì, bởi vì thấy nhiều riết nên chai đó chứ có gì đâu.
***Ở một trường mầm non tư nhân nào đó, Lý Nguyên Vũ vừa vào đến lớp đã bị một đám bạn nhỏ vây quanh, mỗi người một câu loạn hết cả lên.
"Bo ơi áo mẹ bạn mua ở đâu vậy, mẹ mình cũng muốn Bo chỉ mình nha."
"Mẹ mình cũng muốn."
"Mẹ mình cũng muốn."
"Mẹ mình nữa."
"Mình cũng muốn có áo cục cưng giống Bo."
"Mình cũng muốn làm cục cưng của mẹ, Bo ơi Bo chỉ chỗ cho bọn mình nhé."
Lý Nguyên Vũ bất lực, nhóc đi đến chỗ của mình nghiêm túc bỏ balo vào tủ sau đó ngồi ngay ngắn trên cái ghế nhỏ khoanh tay lại, giọng điệu như một ông cụ non.
"Các cậu từng người một nói, nhiều người nói quá tớ không hiểu."
"Để mình để mình để mình nói cho."
Các cô cậu nhóc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ta-day-la-nu-phu/3163471/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.