“Ai cũng nói dối hết”
Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt
Ba mẹ tớ bảo tớ cách xa cậu một chút.
Ba mẹ tớ bảo tớ đừng chơi với cậu.
Trước khi Dư Châu Châu gặp Bôn Bôn, trước khi nhà bé chưa chuyển đi, khi ký ức hồi bé còn mơ hồ đó bé đã nghe hai câu này rất nhiều lần. Đứa trẻ là bóng phản chiếu qua gương của người lớn, bọn họ luôn học dáng vẻ của người lớn, dùng cách tránh xa ôn dịch để thể hiện sự trắng tinh của mình, sau đó còn vỗ ngực thở dài, làm ra vẻ sống sót qua tai nạn khó khăn.
Hai câu nói này và nụ cười của hàng xóm khi đứng một bên nhìn mẹ bé ra sức dập lửa cho đồ gỗ lúc chuyển nhà khắc sâu trong đầu Dư Châu Châu. Lúc đó bé chỉ cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi đó xuất phát từ bản thân, nhưng vì khi ấy chưa hiểu chuyện nên không đau lòng hay gì cả. Nhưng từ khi trưởng thành, bé càng lúc càng hiểu chuyện, mỗi lần nhớ lại ký ức này, lòng bé đều đau như bị kim đâm.
Hiểu chuyện. Hiểu được mọi chuyện đau lòng mà Thượng Đế đã dùng sự mơ hồ hồi bé che đậy.
Nếu như trước đây, bé đau vì người khác dùng đao đâm bé, thì sự tổn thương bây giờ là vì hiểu những câu nói kia.
Vì không có mối quan hệ nào với bé, nhưng bé không thể thoát khỏi nó.
Dư Châu Châu ngồi xổm ở bên lề, không khóc nổi. Bé dùng sức cả ngày nhưng nước mắt không chảy ra.
Bé không cảm thấy tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-ngay-xua-ay/1217015/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.