Tối nay Lâm Hiểu Hiểu không cần phải ngủ trên giường phụ nữa, vì Thẩm Nghiêm đã gọi người từ công ty đến tiêm cho anh thuốc đặc hiệu.
Chưa đầy hai tiếng, Thẩm Nghiêm đã có thể xuất viện. Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn tò mò, vừa thu dọn đồ chuẩn bị về nhà vừa hỏi: “Sao anh vừa ra nước ngoài một chuyến đã bị nhiễm bệnh thế?”
“Vì nhớ em quá.” Thẩm Nghiêm nghiêm túc đáp.
Lâm Hiểu Hiểu nhếch mép: “Nói đàng hoàng được không?”
“Vấn đề cảm xúc dẫn đến giảm sức đề kháng.” Thẩm Nghiêm nói bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc.
Lâm Hiểu Hiểu: “Hả?”
Cô suy nghĩ một chút rồi diễn giải: “Ý anh là tâm trạng anh không tốt nên sức đề kháng cũng kém theo, thế là bị nhiễm bệnh hả? Vậy tại sao tâm trạng anh không tốt, không lẽ là do nhớ em? Nếu anh nói vậy thật, em không chịu nổi đâu đấy.”
Thẩm Nghiêm nhìn cô, không nói gì.
Thu dọn xong hết đồ đạc, Lâm Hiểu Hiểu xốc xốc cái túi lên ước lượng cân nặng: “Không nói à? Không nói thì thôi. Với tư cách là bạn đồng hành, em chỉ quan tâm vừa phải thôi, nếu anh không muốn phối hợp thì thôi vậy, em không ép.”
Cô nhấc túi lên, nói bâng quơ: “Đi thôi, Chủ tịch Thẩm.”
Nhưng Thẩm Nghiêm ngồi bên giường lại nắm lấy cổ tay cô: “Lâm Hiểu Hiểu, em có thể biểu hiện nhiều hơn một chút rằng em thích anh không?”
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng.
Trong phòng bệnh im ắng đến kỳ lạ, Lâm Hiểu Hiểu đẩy tay anh ra:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-hom-nay-ket-hon/4705464/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.