Cơn sốt đã hạ, nhưng tạm thời chưa thể xuất viện. Lâm Hiểu Hiểu đành phải ở lại chăm sóc, cô không giỏi gọt táo nên đã bóc một quả chuối cho Thẩm Nghiêm ăn.
“Mua ở đâu vậy?” Thẩm Nghiêm vẫn không ăn.
Lâm Hiểu Hiểu không hiểu lắm: “Ở sạp trái cây trước cửa chứ đâu! Có vấn đề gì sao?”
“...” Thẩm Nghiêm quay đầu đi, tỏ vẻ ghét bỏ.
“Anh còn kén chọn nữa cơ đấy.” Lâm Hiểu Hiểu nhét quả chuối vào miệng mình: “Không hổ là cậu chủ, trái cây mua ở sạp vỉa hè sẽ không ăn. Nhưng em thật sự không hiểu, trước đây khi đến hòn đảo hoang kia, thấy gì anh cũng ăn, thậm chí chuối xanh trên đảo anh cũng nướng lên ăn, sao giờ lại chê quả chuối tiêu vàng óng này?”
Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm vào miệng cô một lúc rồi nói: “Thực phẩm không lành mạnh thì tốt nhất đừng đụng vào.”
“Hả?” Lâm Hiểu Hiểu đầy thắc mắc, sau đó nhìn quả chuối trong tay.
Cô ném vỏ chuối vào thùng rác: “Thật ra em hiểu sự khó tính của anh. Có rau quả được trồng trong phòng thí nghiệm không bị ô nhiễm, thì ai còn đi mua bên ngoài nữa. Không nói đến đất đai hay chất lượng nguồn nước, ngay cả hạt giống cũng không giống nhau. Có điều kiện ăn đồ tốt thì tội gì phải ăn đồ dở.”
Những lúc rảnh rỗi Lâm Hiểu Hiểu sẽ đọc các tin tức, nên ít nhiều cũng biết một chút về các vấn đề này. Dĩ nhiên, trước mặt người như Thẩm Nghiêm thì kiến thức của cô chỉ là bề nổi.
“Ừm.” Thẩm Nghiêm không tiếp tục câu chuyện của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-hom-nay-ket-hon/4705463/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.