Edit: Sun520
Cả đêm, Nhiễm Sĩ Duệ không ngủ, vừa nhắm mắt lại thì nhớ tới dáng vẻ củaCẩn Ngôn nhảy xuống xe mô tô mỉm cười với người đàn ông kia, trái timcủa anh như bị nút chai chận lại khiến cảm giác của anh rất không thoảimái, mở mắt ra, căn phòng trống vắng, chỉ có một mình anh, ngoại trừ bên ngoài một màu tối đen, cũng chỉ có không khí lạnh lẽo càng làm anh nhớđến cô nhiều hơn.
Theo thói quen tay với tới bên cạnh, giườngtrống trơn, chỗ này đã không còn bóng dáng của cô nữa rồi, vốn làanhcó thể đưa tay sẽ chạm được người của cô, nhưng cô chỉ để lại cho anh,chỉ là một màn cô đơn lạnh lẽo.
Hóa ra, anh đã lưu luyến hơi ấm của cô như vậy.
Lúc trời sắp sáng anh vẫn không ngủ được, cho nên đứng lên rót cho mình một ly rượu, đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ánh trăng mềm dịu, nhưngtrongphòng đầy lạnh lẽo, trước mắt đều là bóng dáng của cô, trái timcủa anh lạnh lẽo cũng giống như ánh trăng vậy......
Có mấybuổi tối, trước khi cô rời đi, anh chợt tỉnh lại, nhìn thấy Cẩn Ngônđứng ở đó, nhìn anh si ngốc, lần đầu tiên anhkinh sợ, mấy lần sau đó,chỉ có cảm giác khó có thể nói nên lời, giống như là đau lòng, giống như không muốn.
Cô có phải cũng chờ đợi anh hay không, anh và cô có thể cùng nhau đứng ở phía trước cửa sổ, cùng ngắm trăng tròn.
Rượu đỏ nước Pháp năm nay rất ngon, cảm giác khi uống vào miệng rất tinhkhiếtvà thơm nồng, tơ lụa rất mịn, lúc thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-chang-trai-tre/2549279/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.