Chương trước
Chương sau
Số phận thật hẩm hưu, cuộc đời làm rắn thật ảm đạm, những ngày chủ nhân Erik không có ở đây số phận làm một con rắn lười biếng của Sakura càng khó thực hiện hơn. Cậu chủ Thiên Ân đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà, có thể để nó làm một tiểu thư rắn nhàn nhã được không , có được không.

"Sakura mau bò qua đây, nhanh nhanh"

"..."

Lại nữa rồi, một khi ác quỷ đã ra lệnh, con rắn hồng hồng nào đó lại phụng phịu bò đến.

"Cái mặt thối thối này là sao hả"

Thiên Ân chọc chọc vào cái đầu nhỏ nhỏ của Sakura, chỉ là dẫn nó đi ra ngoài, phá đám nó bắt nạt mấy rắn trong vườn thôi mà mặt nó đã thối như vậy rồi, đúng là không có khí chất mà.

Đấy không phải là không có khí chất nha, con rắn nhỏ vẫn bày ra cái vẻ dỗi hờn, bị xách cổ mang đi giữ bọn lâu la tiểu rắn như vậy, mặt mũi của một tiểu thư rắn nay còn đâu chứ.  Sau này khi nó bắt nạt mấy con rắn kia có thể tỏ ra sang chảnh như trước được sao, đúng là cuộc đời làm rắn thật ảm đạm mà. Nghĩ đến đây đầu của con rắn nhỏ lại rũ xuống.

Quan sát Thiên Ân một hồi, cuối cùng Arthur cũng lên tiếng.

"Cậu chắc muốn đi đến nơi đấy chứ"

Arthur ngồi trên ghế phó lái, lông mi hơi nhăn lại.  Thiên Ân chả thèm nhìn anh một cái, tay vẫn nghịch nghịch con rắn nhỏ màu hồng. Chắc chứ, chắc hơn cả răng của anh đấy chứ.

"Nếu anh khó xử có thể rời đi, tôi không muốn miễn cưỡng người khác"

Thấy Thiên Ân nói ra một câu rất chi là nhẹ nhàng, Arthur chỉ có thể cắn răng không nói được gì.

Erik vừa đi mà cậu ta đã muốn đi đến chỗ U Linh, hành động này đúng là khiến cho một Vampire như anh không thích chút nào. Chưa kể việc U Linh là khắc tinh của Vampire, chỉ cần nghĩ đến việc U Linh là nguồn gốc tạo ra Long Rồng, điều đó đã khiến anh không muốn đặt quan hệ với bọn họ nữa rồi.

Nếu không phải cậu ta là tâm can của Erik, không phải Erik bảo anh phải bảo vệ an toàn cho Thiên Ân anh cũng chả thèm đến cái nơi ảm đạm của U linh này.

Khi đến gần khu vực ranh giới Thiên Ân cũng Arthur bước xuống xe, con rắn màu hồng vẫn ỉu xìu vắt vẻo trên vai Thiên Ân.

"Bất ngờ thật, chào mừng cậu trở lại đây,Thiên Ân"

Vẫn bộ dạng ngả ngớn ấy, Timmy bất ngờ xuất hiện trước mặt Thiên Ân cùng Arthur.

Arthur cảnh giác đứng trước Thiên Ân. Ánh mắt thận trọng nhìn Timmy. Thấy mình được bảo vệ như gà mẹ bảo vệ gà con Thiên Ân cảm thấy hơi buồn cười.

Ánh mắt Arthur và Timmy đang đối chọi gay gắt. Mắt to trừng mắt nhỏ, cảnh tượng hết sức kỳ cục, đến con rắn nhỏ cũng nhận thấy điều bất thường, lên tinh thần chuẩn bị chiến đấu.

"Được rồi, hôm nay tôi đến không phải để khiêu chiến đâu"

Câu nói của Thiên Ân làm vơi đi mùi thuốc súng quanh quẩn đâu đây.

"Chỉ cậu được vào, tên Vampire này phải ở lại"

Timmy nói ra yêu cầu của mình khiêu khích nhìn Arthur. Ánh mắt Arthur lạnh đi vài phần, đứng chắn trước mặt Thiên Ân.

"Mơ tưởng"

Thấy không khí lại dày đặc mùi thuốc súng, Thiên Ân quay qua nói với  Arthur

"Anh ở đây đợi tôi, 2 tiếng sau không thấy tôi đi ra có thể xông vào"

Thiên Ân cũng không muốn làm Arthur khó xử, nhưng việc của mình Thiên Ân muốn tự mình giải quyết.

Sau một vài phút trầm tư, Arthur quyết định nhượng bộ, nhìn Thiên Ân đi theo Timmy vào trong bộ tộc U Linh. Cậu ta là người đứng đầu một gia tộc, cậu ta biết mình đang làm gì, còn có Sakura đi cùng, chắc cũng không có gì nguy hiểm. U Linh cũng không thể ngu ngốc đến mức làm hại cậu chủ Ân gia ngay trong địa bàn của mình.

Là một thần vật, Sakura cũng nhận thấy tình huống không thích hợp, tuy thường ngày vẫn lười biếng, nhưng đến lúc phát uy thì vẫn phải đúng với phong thái của một con rắn quý tộc.

"Sao hôm nay lại muốn đến chỗ tôi vậy"

Timmy ngồi trên chiếc bàn trà, cười một nụ cười rất chi là thiếu đánh.  Thiên Ân chả thèm nhìn hắn ta, nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

"Các anh cũng biết Long rồng đã tiến hóa, tôi biết các anh đã bắt được một con vừa tiến hóa"

Ánh mắt Timmy lóe lên một tia nguy hiểm nhìn về phía Thiên Ân.  Anh đã quá coi thường cậu rồi.

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ đó nha"

Thiên Ân nhàn nhã xoa đầu con rắn nhỏ của mình. Tôi là một tiểu thư rắn quý tộc nha - Sakura bất mãn, nhưng không dám làm gì, để mặt cho tên ác ma nào đó xoa đầu mình.

"Thiên Ân à, thật muốn ôm cậu một cái quá đi"

Thấy Timmy sấn lại phía mình, Sakura tấn công ra phía trước ngăn cản móng vuốt của tên U Linh sắp chạm vào Thiên Ân. Thấy thế Timmy đành lùi lại, chỉ về phía con rắn màu hồng.

"Chỉ mang một con rắn vào đây, cậu nghĩ nó sẽ bảo vệ được cậu ra khỏi đây sao"

Thiên Ân vẫn nhàn nhã uống trà, rồi nở nụ cười như hồ ly.

"Chắc chắn"

Đã vào đây cậu phải nắm chắc sẽ ra được mới vào chứ, cậu đâu có bị ngu.

"Được rồi, cậu muốn gì"

Timmy đành xuống nước, ai bảo anh có cảm tình với cậu ta chứ, nếu là người khác dám nói chuyện như vậy với Timmy, hắn đã chết cả trăm lần rồi.

"Tôi biết U Linh đã sáng chế ra được vũ khí giết chết Long Rồng tiếng hóa, dù gì chúng ta cũng là quan hệ hợp tác cùng có lợi, tại sao chúng ta không chia sẻ một chút thành quả này cho nhau nhỉ"

Thiên Ân a Thiên Ân có ai nói với cậu là cậu quá vô sỉ chưa nhỉ. Con rắn màu hồng kinh thường vẫy vẫy cái đuôi của mình.

"Nếu chia sẻ với cậu thì chúng tôi được cái gì"

Timmy đầy hứng thú nhìn Thiên Ân. Câu này Thiên Ân cũng đã chuẩn bị từ trước khi đến đây rồi, cậu cười nói:

"Long rồng là do U Linh các anh tạo ra, việc diệt trừ bọn chúng cũng nên là các anh đảm nhiệm, nhưng U Linh đã không kiểm soát được mức độ tàn phá của Long Rồng, còn để chúng gây nguy hiểm đến các gia tộc khác. Điều này cũng ảnh hưởng đến quy ước của 3 gia tộc chúng ta, anh thấy anh có trách nhiệm bảo vệ chúng tôi không. Nhưng dù vậy chúng tôi cũng không trách gì gia tộc các anh, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau để tiêu diệt Long Rồng, Ân gia có đội quân tiền sử, Vampire cũng có đội quân của riêng mình, chúng tôi cần vũ khí các anh tạo ra. Như vậy chúng ta có thể tiêu diệt được Long Rồng một cách nhanh nhất  và không gây quá nhiều thiệt hại"

Nghe Thiên Ân nói một hồi, Timmy hơi cau mày, đây là đang đến nhờ vả hay đến uy hiếp đây. Đúng là tổ tiên của anh đã tạo ra Long Rồng, nhưng cũng không đến mức để người khác đến tận nơi chất vẫn như vậy.

"Cậu đến đây Erik biết chứ"

Thiên Ân hơi cắn môi, Erik mà biết sẽ không để cậu đi 1 mình đến đây rồi.

"Tôi đến đây với tư cách là người đứng đầu Ân gia"

Sau một hồi suy nghĩ Timmy cất tiếng.

"Được, thành giao. Tôi sẽ chuyển vũ khí đến chỗ cậu, còn việc tiêu diệt Long Rồng, tôi sẽ thông báo với cậu sau"

Thấy mục đích của mình đã đạt được, hai tiếng đồng hồ cũng gần trôi qua, Thiên Ân đứng dậy muốn đi về rồi.

Bỗng tiếng của Timmy cất lên phía sau cậu.

"Có muốn bỏ Erik đến bên tôi không, tôi chắc chắn sẽ đối xử với em tốt hơn tên Vampire đó"

Thiên Ân hơi dừng lại, mỉm cười nói:

" Anh nên chăm sóc tốt hậu cung của anh thì hơn"

Nhìn bóng Thiên Ân khuất dần, ánh mắt Timmy lạnh đi, ra lệnh cho người bên cạnh.

"Điều tra tất cả người trong gia tộc, phải tra ra được ai đã truyền tin ra ngoài"

 
 
 
 
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.