Thấy Tấn thế tử mang vẻ mặt chết lặng từ Dưỡng Tâm điện rời đi, đám triều thần ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Công tử ca lớn lên trong phú quý, trước giờ luôn sống trong cẩm y ngọc thực, vừa lòng thuận ý, đột nhiên gặp tai vạ bất ngờ này, chỉ sợ bị dọa đến khó mà bình tĩnh lại được.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, ban đầu do Hoàng thái tử mà cẩm tú phồn thịnh của Trấn Nam vương phủ vốn có thể càng mạnh mẽ hơn, ai ngờ đang êm đẹp lại đột nhiên chịu tai bay vạ gió này? Đối với Trấn Nam vương phủ mà nói, quả thật không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Tấn Trừ ra khỏi cung, lên xe ngựa, lập tức bảo người lái xe đi.
Cửa sổ của buồng xe đóng chặt, u ám vô cùng.
Đôi mắt thanh mảnh của Tấn Tử nửa khép, ánh sáng trong mắt cô tịch đến đáng sợ.
Điền Hỉ ngồi dè dặt, gắng sức không để mình phát ra tiếng vang nào.
Không biết qua bao lâu, trong xe tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng hỏi.
"Nội giám Vương Thọ trong cung Nghi quý phi là mang từ nhà đẻ vào cung?"
Điển Hí xốc lại tinh thần, cẩn thận nhớ lại rồi đáp: "Đúng vậy, gia. Năm đó Nghi quý phi nương nương vào cung thì dẫn theo một mình ông ta, còn là Vương gia chúng ta tốn công sức lớn, nghĩ mọi cách đưa ông ta vào cung."
Sau khi hỏi một câu đáp một câu, bên trong buồng xe lại trở về vẻ yên tĩnh.
Điền Hỉ cũng không biết tại sao Thế tử gia nhà hắn đột nhiên hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich/1064867/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.