Edit: Thỏ
“Dung Dung, chúng ta không thể ở bên nhau mỗi ngày.” Phùng Tầm Kha nằm trên bàn học, ngẩng mặt nhìn Cao Dung bằng ánh mắt cô đơn.
Cao Dung an ủi hắn: “Chúng ta luôn gặp nhau ở trường mỗi ngày.”
“Mình muốn lớn thật nhanh.” Tựa như vừa nghĩ đến điều gì, trong giọng nói của Phùng Tầm Kha ngập tràn vui sướng. “Sau khi lớn lên, mình có thể đưa Dung Dung bỏ trốn.”
“Bỏ trốn? Cậu lấy từ này ở đâu?” Cao Dung bị hắn chọc cười, “Cậu biết bỏ trốn có nghĩa gì không?”
Phùng Tầm Kha ngồi thẳng lưng, bộ dạng vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên mình biết ‘bỏ trốn’ mang ý nghĩa gì. Mình xem trong TV thì thấy bỏ trốn chính là hai đứa tụi mình chạy đi rất xa, không ai có thể ngăn cấm nữa.”
Hắn giải thích như vậy hiển nhiên có phần đúng, nhưng Cao Dung cũng nghiêm túc trả lời: “Bỏ trốn thường dùng để ám chỉ đôi nam nữ yêu nhau, còn chúng ta sao bỏ trốn được. Hơn nữa nếu mình rời đi, cha mẹ chúng ta phải làm sao chứ? Người thân chúng ta vứt ở đâu? Cho nên không thể suy nghĩ như vậy.”
“Dung Dung yêu mình chăng?” Phùng Tầm Kha đột nhiên hỏi.
Cao Dung thản nhiên đáp: “Yêu, yêu chết mất, yêu như đứa em trai của mình.”
Trẻ con vẫn không thể rõ ràng cái gì là tình yêu, hoặc nói đúng hơn hắn không biết các loại tình yêu là gì. Hắn hiểu ‘yêu’ là một từ ngữ tuyệt đẹp, có người yêu hắn cũng chính là một điều tốt đẹp nhất.
Phùng Tầm Kha cười đến sáng lạn: “Thế Dung Dung đã yêu mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-yeu-thuong/108946/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.