Edit: Thỏ
Cao Dung mơ màng tỉnh dậy trên giường, cậu nhìn bên cạnh trống không, chẳng biết Phùng Tầm Kha đã đi đâu nữa. Cậu dụi mắt, xuống giường, thấy mẹ đang quét nhà thì kêu một tiếng: “Mẹ, Phùng Tầm Kha đâu?”
Lưu Quế Lệ cười đáp: “Dung Dung, bạn con dậy sớm hơn con nhiều. Tiểu Kha đang ở ban công ngắm cầu vồng đấy.”
Cao Dung mang dép lê ra ban công thì thấy Phùng Tầm Kha đang tì vào lan can một mình. Hôm qua mưa rào, hôm nay trời trong, bầu trời vàng nhạt được điểm xuyết bằng cầu vồng rạng rỡ. Phùng Tầm Kha quay đầu mỉm cười với Cao Dung: “Dung Dung, cầu vồng xinh đẹp quá.”
Có lẽ là sáng sớm còn mơ màng, có lẽ mặt trời ban mai ấm áp khiến lòng người mông lung, hiện ra trước mắt Cao Dung một người thanh niên cao ráo, tóc ánh kim, da trắng như tuyết, một phần ác độc và lạnh lùng của Phùng Tầm Kha thẳm sâu nơi tiềm thức cậu đã tan trong hư vô. Sau lưng hắn là bảy sắc cầu vồng, mọi thứ trở nên dịu dàng như thế.
Khi trưởng thành, Phùng Tầm Kha sẽ thế này sao?
“Dung Dung!” Phùng Tầm Kha kéo tay Cao Dung, chỉ vào cầu vồng trên trời. “Cậu thích màu nào nhất? Mình thích màu đỏ.”
Cao Dung suy nghĩ, thật ra cậu cũng chẳng biết mình thích màu gì. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của Phùng Tầm Kha, cậu bèn nói: “Màu xanh.”
Phùng Tầm Kha tỏ ra tiếc nuối, sau đó bèn tủm tỉm đáp lời: “Mình cũng thích màu xanh nhất, màu đỏ xếp thứ hai. Mình muốn thích cùng màu với Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-yeu-thuong/108945/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.