Thời gian thấm thoắt trôi qua…
Những nơi từng in dấu chân của Kiến Hào trên những con phố quen thuộc Khang Kiều cũng đã thuộc nằm lòng từng hàng cây viên sỏi. Cô cũng thôi không còn tự nhiên bật khóc một mình vào giữa đêm hay mỗi khi một mình bước trên phố dài nữa….Thay vào đó cô thu mình hơn, tư lự hơn…và chưa bao giờ ngừng tự hỏi lòng mình không biết giờ này anh đang ở nơi nào, đang cô đơn….hay đã có ai ở bên cạnh rồi chăng?
Chẳng thể nào tự dối lòng mình rằng cô rất nhớ anh, nhớ anh quay quắt, nhớ anh đau thắt, nhớ anh quay cuồng…
Đến mức những giấc mơ lập đi lập lại trong vô thức, vẫn luông ngập tràn hình bóng của anh…
Thôi thì tự lòng mình an ủi với lòng mình….rằng dẫu sao trong mơ vẫn còn được thấy anh…
Cuộc sống vẫn cứ thế trôi qua, có điều bởi vì không còn được nhìn thấy hình bóng anh nữa có chút ngậm ngùi, có chút dài dòng…
Nhưng cho dù Khang Kiều có đứng tĩnh lặng lại…thì cuộc sống vẫn cứ say sưa tiếp tục, vẫn có những chuyện tự nói cứ phải tới…
Cửa hàng mà cô và Dung Âm cùng nhau dồn công sức vào đã đi vào công đoạn hoàn thiện…Khang Kiều không thể không vui mừng…sắp tới có guồng quay công việc, cô sẽ ép mình làm việc tới điên cuồng, để không còn thời gian u buồn mà nghĩ tới anh nữa…
Rồi một ngày Mạc Thiệu Khiêm nói với cô anh sẽ cầu hôn Dung Âm, nhẫn cưới cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi ngày cửa hàng hoàn thành mà thôi…
Khang Kiều thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580401/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.