Có lẽ mãi về sau này, cho dù thời gian đã cùng những cơn gió trôi xa thật xa, Khang Kiều cũng không thể nào quên được ngày hôm đó khi cô quay cuồng chạy ra sân bay, đặt chuyến bay sớm nhất vội vã trở về Thượng Hải, đuổi theo bước chân anh.
Sân bay hôm ấy đông một cách kì lạ, người người chen chúc nhau từng lớp từng hàng…Một mình Khang Kiều chạy ngược hướng, xuyên qua đám đông như người lạc lối, vội vã bắt taxi chạy tới nhà Kiến Hào.
Và nỗi sợ hãi lớn nhất trong cô trớ trêu làm sao lại trở thành sự thật….Căn nhà vắng lặng đã không còn bóng dáng anh nữa.
Cảm giác trời đất như sụp xuống…Khang Kiều sợ hãi…thực sự rất sợ hãi…!
Trời cao quá cao, đất rộng quá rộng…Khi một người đã thực lòng muốn bỏ đi…cho dù có gần ngay trước mắt cũng xa tới vạn dặm.
Cuộc đời hoán cải vô thường…Lời hẹn ước vĩnh viễn không biệt ly năm đó giờ trở thành nỗi chua xót ngấm ngầm dâng lên trong lồng ngực…Bàn tay của Khang Kiều siết chặt lấy lồng ngực, cảm giác như thể máu huyết sôi trào đến vỡ tung...Hình ảnh bóng lưng kiêu hãnh cao ngạo của Kiến Hào lạnh lùng rời đi trở thành nỗi ám ảnh vô hình…Khang Kiều không biết nên đi đâu nữa, nên làm gì lúc này nữa…?
_ Mạc ca!
Tiếng gọi nghẹn ngào của Khang Kiều vang lên, ngay khi cô vừa mới bước tới cửa văn phòng của anh. Mạc Thiệu Khiêm lúc này đang làm việc, bối rối nhìn Khang Kiều vội vã lao vào trong nước mắt lưng tròng, điệu bộ chẳng khác gì một con mèo nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580400/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.