Màn hình laptop đã quá thời gian chờ mà không được động tới, tối sầm lại. Ánh sáng xanh không còn phản chiếu lên đôi mắt sâu thẳm còn tĩnh lặng hơn cả màn đêm u uẩn ấy, hàng lông mày gọn gàng sắc như lưỡi kiếm xô lại, hằn lên ấn đường cương nghị một nếp gấp sâu. Dáng người mạnh mẽ cứng cỏi như thép như đá ngồi trầm ngâm tĩnh lặng, nhưng những con sóng ngầm vẫn dâng lên trong đôi mắt đầy âm trầm cân nhắc…
Tiếng vĩ cầm phát qua máy quay đĩa cổ du dương, những nốt nhạc của khúc ca “Dạ khúc nửa vầng trăng” vang lên day dứt. Âm thanh dịu dàng mà đong đầy khắc khoải vang lên trong đêm, lại càng cứa vào cảm xúc của người nghe mênh mang dụ hoặc.
Điện thoại trên bàn rung lên, Mạc Thiệu Khiêm hít vào một hơi dài như vừa dứt tâm trạng ra khỏi miền xa xôi nào đó. Ánh mắt có gì đó rất xao động hướng về tên của người gọi, đầu ngón tay kéo lỏng nút thắt cà vạt, thanh âm trầm tĩnh vang lên:
_ Luật sư Gia! Tôi nghe đây!
_ Xin lỗi đã gọi cho ngài muộn thế này! Ngài Mạc tôi không làm phiền ngài chứ?
Giọng nói lịch sự của Gia Kính vang lên, Mạc Thiệu Khiêm nhìn vào màn hình laptop đã tối đen như mực, nhẹ giọng trả lời.
_ Không sao! Tôi cũng đang làm việc!
_ Vậy để không làm mất thời gian của ngài, tôi sẽ nói nhanh thôi! Tôi vừa từ biệt thự của ngài trở về, những điều khoản ngài cần thảo luận trước họp báo với cô Mộ tôi đã thuật lại đầy đủ. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580339/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.