Đã hai ngày từ sau trận cãi vã đó, Mạc Thiệu Khiêm không về nhà.
Ngày trước cũng không ít lần hắn và Dung Âm gây gổ với nhau, nhưng chưa bao giờ Mạc Thiệu Khiêm lâu chưa về nhà thế này.
Cũng có đôi lần Dung Âm muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mỗi lần nhấc điện thoại lên, suy nghĩ đắn đo một lúc cô lại đặt điện thoại xuống. Mối quan hệ của cô với anh, nói thế nào nhỉ, chỉ giống như là “giả mù sa mưa”, làm sao mà thân thiết đến mức độ anh không về nhà mà cô lại gọi điện hỏi chứ?
Mà suy cho cùng, Mạc Thiệu Khiêm đi đâu, làm gì, ở với ai, cũng chẳng liên quan gì tới cô. Cô vốn dĩ không có quyền để hỏi!
Dung Âm nghĩ trước nghĩ sau, thông thoáng đầu óc, quyết định hai ngày này coi như cô được nghỉ xả hơi, tự thưởng cho bản thân những giây phút thư giãn.
Nhưng mà cô đánh giá Mạc Thiệu Khiêm có vẻ hơi thấp rồi. Cho dù anh có không ở nhà, cũng không có nghĩa là cô được quyền thích đi đâu thì đi.
Sáng hôm sau lúc Dung Âm theo thông lệ tới mộ của Lan Anh để lau dọn, đã thấy sừng sững trước cửa nhà sừng sững hai người đàn ông to như hộ pháp, đứng tựa cạnh một chiếc xe bốn chỗ đen đúa gớm ghiếc. Hỏi ra mới biết là vệ sĩ của Mạc Thiệu Khiêm phân phó tới để “bảo vệ” cô!
Bảo vệ cái gì chứ…chi bằng nói thẳng ra là cho người tới giám sát cô thì đúng hơn!
Vệ sĩ cái gì chứ? Nói trắng ra một người là cai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-diu-dang-thu-ky/580338/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.