Lúc Triệu Trí Ân chạy đến bệnh viện thì Dịch Dương vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu. Bên ngoài hành lang chỉ có mỗi bóng dáng làm khòm đang đi đi lại lại hoảng loạn lo lắng của chú Trương. 
"Cậu ấy thế nào rồi?" Gã hỏi giọng nói mang theo vài phần nghẹn ứ run run. 
"Tôi cũng không rõ nữa." Ông đáp, trên khuôn mặt đã hằn đầy vết nhãn nay hoàn toàn mất đi huyết sắc. 
"Cậu chủ đã mấy ngày liền không ăn không uống, chỉ nhốt mình trong phòng nốc rượu, ban nãy còn nôn ra rất nhiều máu." Chú Trương nức nở, khẽ khàng đưa tay quệt vội dòng nước mắt đang chậm rãi tuôn trào. 
"Chú đã báo cho người nhà họ Dịch biết chưa?" Triệu Trí Ân cố tỏ ra bình tĩnh. 
"Tôi có gọi điện báo. Nhưng không liên lạc được." Ông thành thật trả lời, trên mặt lộ rõ tia bất mãn. 
Gã ân cần vỗ nhẹ lên bờ vai gầy vài cái thay cho lời an ủi rồi cũng đứng sang một bên kiên nhẫn đợi chờ. 
Chỉ ít phút sau đó, Tạ Lâm cũng đến, y hỏi sơ qua tình trạng hiện tại của Dịch Dương rồi cũng yên lặng ngồi xuống hàng ghế trống. 
Ba người đợi ở bên ngoài được một lúc thì đèn hiện thị trước cửa phòng cấp cứu cũng tắt, Dịch Dương hiện tại đã tỉnh, hắn nằm yên trên băng ca được các nhân viên y tế đẩy ra ngoài, cổ tay vẫn còn cắm ống truyền dịch. 
"Mày thấy sao rồi? Có còn đau ở đâu không?" Triệu Trí Ân vừa nhìn thấy người đã vội vàng chạy đến. Gã có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3739169/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.