Lúc Triệu Trí Ân chạy đến bệnh viện thì Dịch Dương vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu. Bên ngoài hành lang chỉ có mỗi bóng dáng làm khòm đang đi đi lại lại hoảng loạn lo lắng của chú Trương.
"Cậu ấy thế nào rồi?" Gã hỏi giọng nói mang theo vài phần nghẹn ứ run run.
"Tôi cũng không rõ nữa." Ông đáp, trên khuôn mặt đã hằn đầy vết nhãn nay hoàn toàn mất đi huyết sắc.
"Cậu chủ đã mấy ngày liền không ăn không uống, chỉ nhốt mình trong phòng nốc rượu, ban nãy còn nôn ra rất nhiều máu." Chú Trương nức nở, khẽ khàng đưa tay quệt vội dòng nước mắt đang chậm rãi tuôn trào.
"Chú đã báo cho người nhà họ Dịch biết chưa?" Triệu Trí Ân cố tỏ ra bình tĩnh.
"Tôi có gọi điện báo. Nhưng không liên lạc được." Ông thành thật trả lời, trên mặt lộ rõ tia bất mãn.
Gã ân cần vỗ nhẹ lên bờ vai gầy vài cái thay cho lời an ủi rồi cũng đứng sang một bên kiên nhẫn đợi chờ.
Chỉ ít phút sau đó, Tạ Lâm cũng đến, y hỏi sơ qua tình trạng hiện tại của Dịch Dương rồi cũng yên lặng ngồi xuống hàng ghế trống.
Ba người đợi ở bên ngoài được một lúc thì đèn hiện thị trước cửa phòng cấp cứu cũng tắt, Dịch Dương hiện tại đã tỉnh, hắn nằm yên trên băng ca được các nhân viên y tế đẩy ra ngoài, cổ tay vẫn còn cắm ống truyền dịch.
"Mày thấy sao rồi? Có còn đau ở đâu không?" Triệu Trí Ân vừa nhìn thấy người đã vội vàng chạy đến. Gã có chút run rẩy nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo chai sần.
"Vẫn ổn." Dịch Dương khó khăn đáp. Gương mặt hắn nhợt nhạt xanh xao, cơ thể vốn vĩ khỏe mạnh tràn đầy sức sống giờ chỉ còn lại nét suy nhược, héo mòn.
Triệu Trí Ân nhìn vào đôi mắt phượng vô hồn trống rỗng kia, chóp mũi không hiểu sao lại cảm thấy cay xè, chua xót. Gã lập tức quay đầu sang chỗ khác, che giấu đi ánh lệ đang ầng ậc nhập nhèm. Đáng tiếc thay những biểu hiện khác thường ấy đều đã bị Tạ Lâm thu hết vào tầm mắt. Từ dáng vẻ bồn chồn lo lắng cho đến khi vui vẻ an lòng. Từ ánh mắt tiếc thương, cho đến chút bùi ngùi nức nở. Tất cả y đều nhìn rất rõ.
Tạ Lâm im lặng đứng ở một bên không nói câu nào, y nghe theo hướng dẫn của bác sĩ mà chạy đi làm thủ tục nhập viện cho Dịch Dương.
Theo chuẩn đoán chuyên môn, thì hắn chỉ bị xuất huyết dạ dày mức độ nhẹ. Thế nhưng để đảm bảo quá trình điều trị được tiến hành thuận lợi và chính xác nhất, hắn vẫn cần phải làm một số loại xét nghiệm cần thiết cùng với nội soi.
Suốt thời gian đó, Triệu Trí Ân luôn kề cận Dịch Dương không rời nửa bước. Còn Tạ Lâm, phải chăng y cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài lề, âm thầm quan sát.
Dịch Dương nằm viện hơn hai tuần, trong hai tuần đó, ngày nào Triệu Tri Ân cũng nấu những món ăn ngon và cháo tổ yến để mang đến bệnh viện bồi bổ cho bạn thân. Thoạt đầu, hắn không muốn động đũa, nhưng dưới sự cưỡng ép gắt gao của gã, hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ nghe theo.
Kỳ thực thì Dịch Kiến Minh cũng có đến thăm, nhưng ông chỉ trầm mặc đứng ở bên ngoài, đợi đến khi Dịch Dương chợp mắt mới lắng lặng đi vào. Thấy hắn hao gầy tiều tụy, ông có phần xót dạ tiếc thương. Thế nhưng, dẫu cho ông có đau lòng đến đâu đi chăng nữa thì cái tính tự cao và cái tôi quá lớn cũng không cho phép ông hạ mình xuống nước. Vậy nên, mỗi khi đối diện với hắn, ông vẫn đeo lên người lớp vỏ bọc nghiêm khắc, vô tình.
Ngày Dịch Dương xuất viện chỉ có mỗi chú Trương và Triệu Trí Ân đến đón, còn cái người vốn dĩ nhiệt tình, hăng hái như Tạ Lâm lại chẳng thấy tăm hơi. Hắn biết công việc ở công ty tồn đọng rất nhiều, y không xuất hiện hẳn là do đang cắm đầu cắm cổ chạy deadline.
Riêng Triệu Trí Ân là biết rõ, bận rộn chẳng qua chỉ là một cái cớ, còn tại sao hôm nay người kia không có mặt thì phải kể đến chuyện đã xảy ra vào vài ngày trước.
Khi ấy gã vẫn như thường lệ mà mang theo thức ăn do chính tay mình nấu đến chăm sóc Dịch Dương. Do cuộc họp ban sáng kết thúc hơi trễ hơn so với dự kiến, thể nên lúc gã tiến vào bệnh viện thì trời đã xế trưa.
Giữa gian phòng tĩnh lặng im ắng, hắn nằm yên trên giường, khép mắt ngủ say.
Triệu Trí Ân không muốn phiền đến hắn, cũng không muốn giây phút đẹp để hiếm hoi này nhanh chóng tiêu tan, gã lặng lẽ ngồi xuống cạnh mép giường, ngắm nhìn người trước mặt.
Có lẽ bởi vì đối phương quá đẹp, cũng có lẽ bởi vì gã muốn xác định rõ thứ tình cảm đang vùi sâu nơi tâm khảm của mình nên đã nảy sinh một ý định vô cùng táo bạo. Gã muốn hôn hắn, muốn hôn lên đôi môi mềm mại đó một lần, muốn thẳng thắng đối diện với cảm xúc của bản thân.
Cứ như vậy, ma xuôi quỷ khiến thể nào mà Triệu Trí Ân lại thật sự củi thấp đầu xuống.
Tại khoảnh khắc cánh môi gã vừa chạm đến khóe miệng Dịch Dương, ở phía cửa lại truyền đến tiếng lộp bộp của thứ gì đó rơi vỡ.
Triệu Trí Ân lập tức ngồi thẳng dậy, tầm mắt vừa vặn chạm phải đôi đồng tử nhạt màu ảm đạm nhìn sang.
Tạ Lậm đứng ở đó, như một bức tượng bằng đồng lạnh lẽo, gương mặt có chút sa sầm, biểu tình tựa hồ chết điếng.
Dịch Dương đang ngủ say thì bị tiếng động nhỏ bên ngoài làm tỉnh, hắn khó chịu nhíu nhíu mày rồi miễn cưỡng nâng mi. Trong lúc đầu óc còn chưa thanh tỉnh hẳn, hắn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Triệu Trí Ân không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh giường, còn Tạ Lâm thì đang đứng bất động ngay cửa lớn, dưới sàn nhà là một giỏ táo xanh đang nằm lăn lóc ngổn ngang.
"Hai người đến từ khi nào vậy?" Dịch Dương có chút mệt mỏi xoa ấn mi tâm.
"Vừa mới đến thôi" Người bên cạnh lúng túng thu lại tầm nhìn, giả vờ như không có gì đáp.
"Này..., trợ lý Tạ..."Dịch Dương nhìn về phía Tạ Lâm, hắn chia một ngón tay ra chỉ chỉ số táo rớt dưới sàn.
"Cái này cho tôi sao?"
Lúc này, y mới chịu hồi phục tinh thần, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt lại mấy quả táo bỏ vào giỏ, khô khan cười một tiếng .
"Xin lỗi, lúc nãy đi không nhìn đường nên bị va phải cửa. Anh thông cảm chút đi. Táo này tôi mới mua ở siêu thị đó, rất ngon nha." Dứt lời,Tạ Lâm cầm lên mấy quả lớn, cẩn thận xem xét.
"Cái này bỏ thì uổng lắm." Vừa nói y vừa mang số táo trong tay đi rửa sạch.
Hắn cũng không bày tỏ ý kiến gì, chỉ lười nhác tựa lưng vào thành giường, tầm mắt lơ đễnh dõi theo bóng lưng đang xa dần rồi khuất dang.
Dịch Dương nhận thấy bầu không khí hôm nay hơi lạ, đặc biệt là thái độ của hai người còn lại trong phòng, nhưng lạ ở đâu, thì hắn không lí giải được.
Triệu Trí Ân ngồi ở ghế sau cùng với Dịch Dương, nhưng tâm tình lại bay đi nơi khác. Gã vẫn nhớ, ngày đó trước khi rời khỏi bệnh viện, lúc đứng ở trong thang máy Tạ Lâm đã hỏi gã một câu:
"Giám đốc Triệu...anh thích Dịch tổng sao?"
Khi ấy, trên mặt gã mang theo biểu tình gì, gã cũng không rõ. Chỉ biết trong không gian chật hẹp kín kẽ kia, giọng của y vang lên rất nặng nề, cũng ẩn chứa đôi phần ưu tư sầu não.
Thanh âm đó cứ như một nhát dao lạnh khế cửa ngang qua tim gã. Khiến cho gã cảm thấy chột dạ, mà nhiều hơn lại là cảm giác sợ hãi cùng hổ thẹn khi bị người khác vạch trần.
"Tôi không biết."
"Không biết? Vậy tại sao lại hôn anh ấy?" Tạ Lâm vẫn tiếp tục hỏi, trong đôi đồng tử nhạt màu toàn dư quang lạnh nhạt.
Ánh mắt đó của y hệt như cái hố sâu nuốt chửng lấy tâm trí của Triệu Trí Ân, không cho gã dối lừa, cũng không cho lảng tránh.
"Tôi.." Gã vẫn muốn biện minh, vẫn muốn phủ nhận, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, cửa thang máy đã mở.
Tạ Lâm lãnh đạm bước đi, chỉ để lại một bóng lưng đơn bạc và câu nói khiến Triệu Trí Ân sững sờ.
"Anh không biết bản thân mình có yêu hay không. Nhưng tôi thì biết rất rõ...anh đã làm tôi đau"
Câu nói đó cứ quẩn quanh mãi trong đầu của gã hăng chịu tiêu tan.
Gã phiền muộn thở dài, đem tầm mắt chứa đựng ngổn ngang nhìn cảnh vật bên đường đang từ từ lướt ngang qua cửa kính, rốt cuộc bao tâm sự nặng nề đều đọng lại đầu tim.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]