Mấy ngày sau đó, Dịch Dương không có đến công ty, Triệu Trí Ân đã nhiều lần đến tìm nhưng chỉ thấy được bóng dáng bận rộn cắm đầu làm việc của Tạ Lâm. Tin nhắn gã gửi đi đều như đá bỏ biển, điện thoại gọi gần cả trăm cuộc cũng chẳng có người bắt máy. Gã biết, trong khoảng thời gian này hắn cần được yên tĩnh, nhưng nội tâm vẫn sinh ra lo lắng bất an.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Triệu Trí Ân rốt cuộc cũng không đợi được nữa mà cùng với Tạ Lâm chạy đến Trúc Uyển Cư để xem xét tình hình.
Chú Trương nhận ra hai người họ liền niềm nở tiếp đón. Đối với Tạ Lâm thì ông đã sớm ngày thân thuộc, còn riêng Triệu Trí Ân thì cũng có dịp gặp gỡ tiếp xúc qua mấy lần, vậy nên thái độ của ông cực kỳ giữ lễ và ôn hòa cung kính.
"Chú Trương, Dịch tổng có ở biệt thự không? Cháu có việc cần tìm anh ấy" Tạ Lâm vừa vào nhà đã vội vàng dò hỏi. Kỳ thực thì số văn kiện và hợp đồng cần Dịch Dương ký tên đã chất thành một đống to. Nếu ông chủ quý hóa này của y còn không chịu xuất đầu lộ diện thì e rằng y sẽ khó lòng chống đỡ nỗi trước hàng loạt yêu sách đến từ chủ đầu tư.
"Mấy ngày nay cậu ấy vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, đến cơm nước cũng không ăn, người làm tiến vào dọn dẹp hay khuyên nhủ đều bị đuổi. Tôi cũng chẳng biết phải làm sao" Chú Trương có chút bất đắc dĩ thở dài, ông dẫn cả hai đến phòng khách trước, châm trà mời bánh rồi thấp giọng bảo:
"Phiền hai cậu ngồi đây đợi một chút, để tôi lên nói lại với cậu chủ một tiếng"
"Được rồi, chú đi đi." Tạ Lâm mỉm cười phẩy phẩy tay, ngoan ngoãn ngồi đợi cùng với tên mặt lạnh.
Chú Trương đi được một lúc liền trở lại, dáng vẻ áy náy chẳng biết phải nói sao.
Tạ Lâm nhìn thấy vậy liền chủ động hỏi.
"Dịch tổng thế nào rồi?"
"Tôi có gõ cửa phòng nhưng cậu chủ không đáp." Ông lắc nhẹ đầu, ảo não, nét mặt thập phần ưu tư lo lắng.
"Chú có chìa khóa phòng Dịch Dương không? Đưa cho cháu. Để cháu lên xem thử." Triệu Trí Ân đặt tách trà trên tay xuống, thấp giọng yêu cầu.
"Tôi có...Nhưng...tôi sợ cậu chủ sẽ nổi giận." Chú Trương xoắn xuýt đắn đo không dám quyết.
"Nó sẽ không nổi giận với cháu đâu." Gã tự tin khẳng định.
"Vậy...vậy cậu đợi tôi một lát." Dứt lời ông liền lật đật chạy vội xuống nhà kho.
Rất nhanh chú Trương liền đem chiếc chìa khóa dự phòng giao cho Triệu Trí Ân nắm giữ. Gã cẩn thận nhận lấy rồi quay mặt lại nhắc nhở Tạ Lâm.
"Anh ngồi ở đây đợi đi, tôi có chuyện riêng muốn nói với Dịch Dương."
Đối phương vừa mới lồm cồm đứng dậy, chân còn chưa kịp bước đã bị một lời kia của gã phũ phàng ngăn lại. Y có chút mất hứng ngồi xuống ghế sofa, buồn bực nhấp một ngụm trà hoa nhài cho mát bụng.
Triệu Trí Ân theo chỉ dẫn của chú Trương mà đi thẳng lên lầu. Gã lấy lệ gõ nhẹ cửa lớn, quả nhiên chờ một hồi lâu vẫn không có người đáp lại. Đã vậy, gã cũng chỉ đành trực tiếp tra chìa khóa vào ổ, đánh bạo bước vào.
Trong phòng là một mảnh không gian tối tăm lạnh lẽo, dường như tất cả các rèm che đều bị chính chủ nhân của nó kéo lại để ngăn chặn ánh sáng ấm áp ở bên ngoài.
Triệu Trí Ân nương theo chút vệt sáng mờ nhạt hắc vào từ hành lang mà tìm kiếm thân ảnh cao to quen thuộc. Chỉ thấy dưới sàn nhà là hàng loạt vỏ chai rượu rỗng nằm hỗn độn chung với những mảnh thuỷ tinh vỡ nát tan hoang.
Gã dời tầm mắt nhìn đến chỗ giường ngủ, chỉ thấy Dịch Dương đang vật vờ
ngồi bệch dưới thảm lông, toàn thân hắn chìm sâu trong bóng tối, bộ dáng có phần lười nhác tựa lưng vào mặt tường.
Gã chậm rãi đến gần, mạnh mẽ giật lấy chai whisky người kia đang uống dở.
"Muốn chết sao?"
Dịch Dương nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại có chút mê man hướng về phía phát ra lời quở trách.
"Đưa cho tao!" Hắn nói với tông giọng khàn khàn khản đặc, thần trí đã say đến mơ hồ.
Triệu Trí Ân nhíu mày, ném mạnh chai rượu xuống sàn nhà, tạo ra một loại âm thanh đổ vỡ cực kỳ chát chúa chói tai.
Gã tức giận tóm chặt lấy cổ áo của người ngồi đối diện, dùng hết sức để lôi hắn dậy, kéo đến trước một tấm gương to.
"Nhìn! Mày nhìn kỹ cho tao...mày bây giờ đã thành ra cái bộ dạng gì?"
"Mặc xác tao! Không cần mày quản!" Dịch Dương nhìn cũng chẳng thèm nhìn, dứt khoát hất tay của đối phương ra.
"Mày nghĩ tao muốn quản mày lắm à? Nếu có thể mặc kệ thì tao đã mặc kệ mày từ lâu rồi." Triệu Trí Ân cất cao giọng quát:
"Mày tưởng chỉ có bản thân mày khổ sở thôi sao? Tao thì không biết khổ sở à? Chỉ một Hàn Doãn Thiên đã có thể khiến mày thành ra sống dở chết dở thế này...Có đáng không?"
"Mày im đi! Mày biết gì mà nói." Dịch Dương mệt mỏi xoa ấn mi tâm.
"Đúng...tao thật sự không biết gì cả." Gã nhếch môi cười khổ, rồi lại hạ thấp giọng như tự nhủ với chính bản thân mình.
"Tao không biết...tao đối với mày rốt cuộc là loại cảm giác gì nữa. Nhìn mày thế này.....tim tao đau quá"
Thanh âm của Triệu Trí Ân rất nhỏ, nhỏ đến mức hòa vào trong không khí chẳng lưu lại được gì.
"Mày nói sao?" Hắn mờ mịt gặng hỏi.
Đối phương lại dùng vẻ mặt lạnh nhạt để che giấu nội tâm hỗn loạn vừa mới dâng trào. Gã nhìn hắn thật sâu rồi lại trầm tĩnh nói lái sang chuyện khác.
"Tao biết mất đi Hàn Doãn Thiên khiến mày rất khổ sở, nhưng tao vẫn mong mày sống lý trí hơn một chút. Thiên Ưng cần mày, hàng trăm nhân viên trong công ty cần mày và tao...cũng cần mày. Mày không thể sống thiếu trách nhiệm như vậy?"
"Tao mệt rồi!" Dịch Dương ảo não đưa tay day day hai bên huyệt thái dương đang âm ĩ đau nhức.
"Trí Ân!" Hắn gọi, thanh âm có phần suy nhược yếu ớt.
"Tao thật sự rất mệt. Mất đi em ấy...tao chẳng còn thiết tha gì về cuộc đời này nữa." (1
"Mệt rồi thì nghỉ." Gã tiến đến, vỗ nhẹ lên bờ vai lẻ loi đơn bạc, dịu dàng an ủi.
"Tao luôn ở đây...ở bên cạnh mày..nếu mày mệt thì cứ dựa vào tao."
"Ân!" Dịch Dương khẽ gọi, như muốn tìm lại một chút động lực nào đó từ cái tên này.
"Tao đây" Gã đáp, chẳng nghĩ ngợi gì mà ôm lấy khối thân thể cô độc kia.
"Tin tao, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi. Trên đời này, có một thực tế đáng buồn là...sẽ chẳng có ai vì mất đi một ai khác mà chết cả. Vậy nên cho dù đau đớn hay tuyệt vọng thì mày cũng phải sống."
Hắn khép chặt mi mắt, chôn mặt vào lồng ngực ấm áp của đối phương. Để mặc cho dòng lệ dài khẽ lăn trên đôi gò má.
"Nhưng bên cạnh tao chẳng còn ai cả." Dịch Dương thấp giọng thì thầm.
"Năm tao sáu tuổi thì mẹ tao bỏ đi theo người đàn ông khác, sau đó là Mẫn Quân, còn bây giờ là Doãn Thiên. Trí Ân! Dường như những người mà tao yêu thương nhất đều đã bỏ tao đi hết rồi."
"Dịch Dương...mày vẫn còn có tao" Triệu Trí Ân tăng thêm lực đạo, bàn tay thon dài trắng trẻo khẽ khàng vươn ra vuốt nhẹ lên mái tóc đen tuyền.
" Tao sẽ không bao giờ rời bỏ mày"
Trong cơn mơ màng, hắn nghe được một lời khẳng định, liền như tìm thấy nguồn sống còn sót lại giữa bão tố đời mình.
Đợi đến khi Dịch Dương đã hoàn toàn ngủ thiếp, gã mới giúp hắn đắp lại chăn mỏng, rồi lặng lẽ rời đi.
Xuống lầu, Triệu Trí Ân có nhìn qua phòng khách nhưng chẳng thấy bóng dáng của Tạ Lâm, hỏi chú Trương thì mới biết là y đã bỏ về từ trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]