Ngày hôm sau, đồng hồ vừa điểm 5 giờ chiều, trời còn chưa tắt nắng, Dịch Dương đã hí hửng rời khỏi công ty. Đám nhân viên lão làng cắm rễ ở Thiên Ưng không khỏi kinh ngạc trợn to mắt khi nhìn thấy ông chủ cuồng công việc nhà mình lần đầu tiên buông tha cho con dân được tan tầm nghỉ sớm. (2)
Hắn vừa bước vào trong đại sảnh đã đảo mắt xung quanh tìm kiếm Doãn Thiên. Không thấy người đâu, hắn lại hướng về phía chủ Trương nôn nóng dò hỏi:
"Em ấy đâu rồi?"
"Dạ, Cậu Doãn Thiên đang ở dưới bếp đấy ạ" Ông ẩn ý mỉm cười, trầm trầm giọng đáp.
Dịch Dương còn chưa nghe hết câu đã sải bước thật nhanh, thiếu điều muốn gắn động cơ lên chân mà chạy.
Đi đến đoạn hành lang, hắn đã loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện trò rôm rả của Doãn Thiên cùng với thím Trương.
"Ưm..."Khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xinh vừa nhai miếng bánh ngọt vừa gật gù cảm thán.
"Tuyệt vời! Tay nghề của thím là số 1, khó ai sánh bằng."
Bà nhìn thấy Doãn Thiên ăn rất ngon miệng lại còn tắm tắc ngợi khen, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi vui mừng.
"Cậu thích thì ăn nhiều vào. Lần sau tôi sẽ làm thêm vài món bánh mới lạ hơn cho cậu dùng thử." Thím Trương đôn hậu hiền từ, ánh mắt dành cho Doãn Thiên mang theo yêu chiều và âu yếm.
Bà là một người phụ nữ khốn khổ. Thời trẻ đã từng hạnh phúc khi mang trong người giọt máu của chú Trương, nhưng không may trong một lần trượt chân ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xieng-xich-cuong-si/3646959/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.