Hơn nửa tháng không gặp, tu vi của thằng Tân đã là Luyện Khí Trung Kì tầng sáu. Với tu vi này bây giờ cũng không có mấy ai là đối thủ của nó.
Mặc dù chưa có thần thức nhưng mà tất cả giác quan đã được cường hóa lên không ít làm nó có thể nhận ra đám người Đặng Lâm trở về. Nó lon ton chạy ra cửa nhảy lên ôm cổ Đặng Lâm nói: “Anh hai! Lần này anh hai về có mua bánh cho em không?”
“Không có. Lần này anh về có việc nên không kịp chuẩn bị. Nhưng mà anh hai có thứ khác tốt hơn cho mày đây”. Vừa nói Đặng Lâm vừa đem ra một con báo tuyết đưa cho nó.
Do Ám chết, cho nên hai con báo tuyết của hắn được ông Quách giữ lại. Cho nên không cần mua báo tuyết của Đặng Lâm nữa. Nên báo tuyết nhỏ được nó cùng mang trở về.
“Qua! Con mèo thật dễ thương. Cám ơn anh hai”. Nó vui vẻ ôm lấy báo tuyết vui vẻ hoang hô. Sau đó nó mới chú ý đến những người khác, nhìn nhìn sau đó nó cúi đầu chào mọi người “Con chào cô chú, cô chú là bạn của anh con à?”
“Đúng vậy. Cô chú là bạn của cậu Lâm. Con là em của cậu Lâm à? Con tên gì?”. Lạc Mị nhìn nó dịu dàng nói.
“Dạ. Con tên Tân”. Nó có chút không vui. Lần trước Ngọc Ngân đến cho nó bao nhiêu là bánh kẹo, vậy mà lần này người tới không ai cho nó thứ gì để ăn.
Thấy sắc mặt kì lạ của nó, mọi người cũng không hiểu ra sao. Lúc này Đặng Lâm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-quy-truyen-thua/1372825/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.