7.
Sư đệ như trút được gánh nặng: "Vậy thì đa tạ sư tỷ!"
"Ta" nhận lấy con rối gỗ lớn bằng bàn tay từ tay sư đệ.
Nó quả thực đã có linh trí.
Dường như biết "ta" đã cứu nó một mạng, nó thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay "ta".
"Ta" mang con rối này về Phù Sơn.
Và đặt tên cho nó—— "Thương Hà".
Cuộc sống ở Phù Sơn quá mức nhàm chán.
Ta bèn dạy Thương Hà nói chuyện, tu luyện.
Ngày Thương Hà khai mở linh điền, hắn hỏi ta:
"Nữ quân, tại sao con chỉ có thể giống như những người khác, gọi người là Nữ quân? Rõ ràng con không giống họ."
"Ta" khá buồn cười nhìn hắn: "Không giống chỗ nào?"
"Con được người dạy dỗ!"
Thương Hà vẻ mặt đầy tự hào:
"Lão hồ ly nói bọn họ đều là tự mình tu luyện, còn con lại được người đích thân dạy dỗ! Nữ quân, con có thể gọi người là sư tôn không?"
"Ta" suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
"Được thôi, nhưng con phải tu luyện cho tốt, không được làm mất uy danh Phù Sơn Nữ quân của ta."
"Sư tôn!" Thương Hà vui mừng đặt đầu dưới lòng bàn tay ta.
"Ta" xoa đầu hắn.
Chuyện gì có một ắt có hai.
Cho nên khi nhặt được một đứa bé sơ sinh đang hấp hối dưới chân núi, "ta" không do dự nhiều, quyết định ôm nó về núi.
Tên của vị đệ tử thứ hai được viết ngay trong tã lót.
"Cơ Độ".
"Ta" tuy bằng lòng dạy dỗ đệ tử, nhưng lại không có kiên nhẫn nuôi nấng một đứa trẻ sơ sinh.
Đang lúc sầu não, Thương Hà tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-qua-vong-tinh-ha/4640702/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.