Hôm sau, Ninh Kinh Vũ vận áo khoát màu đen khiến làn da càng thêm trắng, môi càng thêm đỏ. Sáng sớm tinh sương y đã bị Bùi Thanh Viễn xốc chăn ôm ra, bảo là cùng hắn đi núi Bát Bảo ở Bắc Bình, bữa sáng còn chưa kịp ăn đã mơ mơ màng màng mà xóc nảy trên đường dài, tới nơi mới hay là ngày giỗ song thân Bùi Thanh Viễn, cha mẹ hắn đều chết dưới tay người Đông Dương.
Tháng tư còn chưa tới mà trời đã bắt đầu nổi lên mấy trận tuyết nhỏ.
Ninh Kinh Vũ cùng Bùi Thanh Viễn ra ngoại ô xem đua ngựa, trận đua ngựa ồn áo náo nhiệt diễn ra dưới bầu trời âm u, lúc bên ngoài báo tới tin xấu, Bùi Thanh Viễn trực tiếp đi mất. Chờ đến khi hắn trở lại thì cuộc đua đã kết thúc rồi.
Bùi Thanh Viễn cược thua, Ninh Kinh Vũ lại thắng. Ninh Kinh Vũ vân vê mấy tờ tiền giấy trong tay, dưới đáy mắt có ánh sáng chợt lóe chợt tắt, đột nhiên thấy Bùi Thanh Viễn đang tiến lại ghé sát vào người y, hỏi, "Ninh Tiểu Vân, yêu tiền hay yêu tôi đây?"
"Tôi yêu tiền."
"Vậy có yêu tôi không?"
"Không yêu ngài." Ninh Kinh Vũ không chút bận tâm mà cười, đưa tay phủi đi đám tuyết đọng trên vai Bùi Thanh Viễn.
"Thật đúng là con hát vô tình mà." Bùi Thanh Viễn cũng cười, nhéo mạnh lên đầu mũi y.
Tháng sáu, Bùi Thanh Viễn tặng Ninh Kinh Vũ một khẩu súng lục Browning của Đức. Đây là lần đầu tiên Ninh Kinh Vũ được chạm vào súng thật nên cảm thấy cực kỳ mới lạ, thường ngày đều đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-linh/884538/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.