“Mấy người đưa đến quá muộn rồi!” Khi thấy bệnh nhân được nâng xuống từ trên xe cấp cứu, một bác sĩ mặc áo blouse trắng trách cứ bọn họ.
“Đừng nói muộn hay không muộn! Cứu cậu ấy nhanh lên!” Feston túm áo của vị bác sĩ, vẻ mặt của hắn làm cho người ta tin tưởng nếu không làm theo lời của hắn thì hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Bác sĩ chỉ oán giận một câu mà thôi, vì vậy liền vội vàng gật đầu, “Anh buông tay ra thì tôi mới có thể cứu anh ấy….”
Chẳng qua đừng ôm hy vọng quá lớn, hắn âm thầm nói như vậy ở trong lòng, cũng không dám nói ra khỏi miệng, tháng nào cũng thấy mấy kẻ điên như vậy, hắn đã sớm biết phải đối phó với người nhà của bệnh nhân kiểu này như thế nào, tốt nhất là làm nhiều nói ít thì hơn.
“Dốc hết sức để cứu cậu ấy!” Tay áo siết chặt cổ của vị bác sĩ như thể muốn bóp chết người, sau đó Feston hung hăng buông tay ra.
Hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng thời gian.
Trời đã tối om, hiện tại là đêm khuya, Feston bồi hồi trước cửa phòng giải phẫu, hắn biết rõ mất máu quá nhiều sẽ tạo thành di chứng gì, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn nghĩ không ra, trước mắt hắn chỉ có khuôn mặt tái nhợt của Phong Triển Nặc.
“Hắn không cầm cự được lâu như vậy đâu, hắn sắp chết rồi.” Phía sau truyền đến giọng nói của một người, Feston đột nhiên quay đầu lại, Rắn mối nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xich-ai-sat-thu/3102337/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.