Lúc này, cửa đột ngột mở ra, Phổ Thông ngẩng phắt đầu, đối diện với hai bọng mắt thâm đen của Hồng Kỳ. Y chưa kịp nói gì thì đã rơi vào cái ôm mạnh mẽ của hắn.
"Ơn trời, rốt cuộc em cũng về rồi." Hồng Kỳ nén tiếng nức nở. Hắn chỉ dám ôm Phổ Thông một chút cho đỡ nhớ rồi buông y ra ngay. May mà giờ này không có khách đi WC, nên hành động thân mật vừa rồi chắc sẽ không bị ai phát hiện.
Phổ Thông theo Hồng Kỳ vào nhà. Vừa ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, bụng Phổ Thông đã đánh cái ót.
"Anh ơi, em đói quá à." Phổ Thông xoa cái bụng kẹp lép, đáng thương nhìn Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ sững người, lập tức gật đầu, đem đống đồ ăn tối qua hâm lại rồi dọn ra cho Phổ Thông. Hai mắt Phổ Thông rực sáng, cầm lấy bát cơm to oạch và lấy và để. Hồng Kỳ nhìn y ăn như lang thôn hổ yết mà đau hết lòng mề, bảo bối của hắn đã phải nhịn đói bao lâu rồi? Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Uống cạn một cốc nước lớn, Phổ Thông khà một tiếng sảng khoái, vỗ vỗ cái bụng no căng. Thấy Hồng Kỳ gom bát đũa định đem ra ngoài rửa, Phổ Thông vội ngăn lại, đặt hắn ngồi trên người mình, thỏa mãn âu yếm, "Cứ từ từ, em có chuyện muốn nói với anh."
"Hôm qua em đã đi đâu? Em có biết là anh lo lắm không, nếu bữa nay không thấy em về, anh đã định chạy đi báo án đó!" Hồng Kỳ chôn đầu vào hõm cổ Phổ Thông, vừa thương vừa giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-hoang-nghi-thuong/768181/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.