"Cái đếch gì thế này?! Ngay cả một chỗ ngủ đàng hoàng cũng không có, sao mày vô dụng thế hở con!" Phổ Xuất Phát nhìn cái ghế dựa ọp ẹp ở công viên, tức giận quát Phổ Thông.
Phổ Thông quen thuộc nằm xuống ghế, "Ông cũng biết đấy, tôi không bằng cấp không thân thích, kiếm đâu ra tiền mua giường mua nệm cho ông?" Hơn nữa nếu có kiếm được tiền thì cũng sẽ bị lão lấy đi ăn chơi trác táng hết cho mà xem.
Phổ Xuất Phát tức xì khói, rất muốn vả Phổ Thông một bạt tai. Ra tù rồi, cứ tưởng tìm được Phổ Thông thì lão sẽ được ăn sung mặc sướng, tha hồ rượu chè gái trai, ngờ đâu thằng con lão lại bần thế này, hiện thực như một xô nước lạnh dội thẳng xuống đầu lão, làm lão nhất thời không thể chấp nhận được.
Tuy bấy lâu nay được Hồng Kỳ chăm chút từng li từng tí, nhưng dù sao lúc trước đã có một khoảng thời gian dài Phổ Thông phải sống đời lang bạt, uống gió nằm sương một đêm không phải là việc khó đối với y, chỉ là y hơi đói bụng vì chưa ăn tối thôi. So ra thì Phổ Xuất Phát thê thảm hơn nhiều, điều này làm Phổ Thông thấy rất hả hê.
Nhất định, nhất định không thể để Phổ Xuất Phát phát hiện ra sự tồn tại của Hồng Kỳ! Phổ Thông âm thầm hạ quyết tâm, chợt y nghe bên cạnh vang lên tiếng gió.
"Ông dám đánh tôi?" Phổ Thông nhanh tay cản cú tát của Phổ Xuất Phát, lạnh giọng uy hiếp lão. Gần chục năm rồi, y đã không còn là thằng nhóc Phổ Thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-hoang-nghi-thuong/768180/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.