Chương trước
Chương sau
Tần Kha mỉm cười với viên cai ngục: "Nhanh như vậy đã rời đi, thật đúng là không nỡ bỏ các ngươi." Nói rồi hắn thoáng thả lỏng gân cốt trên tay, bởi vì vẫn bị cột cho nên tay xuất hiện vết lằn, vừa đau lại vừa nhức.

Cai ngục nhịn không được lúng túng cúi đầu: Bà nó, đây lại là yêu nghiệt phương nào vậy, đi vào mới chỉ một ngày đã được ra ngoài! Còn là Tam Hoàng tử đích thân phái người tới truyền lệnh thả ra ngoài, đúng là quái lạ!

Tuy rằng Tần Kha đi vào không bao lâu nhưng đi ra thấy ánh nắng sáng loáng vẫn không quen lắm, hắn nhắm một mắt lại, lúc mở ra liền thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặt, một người phụ nữ cười còn khó coi hơn cả khóc. Chân mày hắn giật giật, giang hai cánh tay...

Ngực không cảm thấy được lấp đầy như dự đoán, ngược lại cổ bị người kéo mạnh xuống, sau đó một đôi môi đỏ mọng xinh đẹp trong nháy mắt chặn miệng của hắn, dùng sức hôn thật sâu, giống như là thê tử đã chờ nhiều năm vội vã dùng môi để tuyên cáo chủ quyền đối với phu quân. Như vậy... khụ khụ, thật ấm áp!

Đám người Lục Bái nghiêng đầu sang chỗ khác, âm thầm nôn mửa: Người phụ nữ này thật mạnh mẽ!

Một cái hôn tối tăm trời đất, môi và răng gắn bó giao nhau như nói lên nỗi lòng của nhau.

Mãi cho đến khi khó thở người phụ nữ này mới buông ra.

Tần Kha nhìn đôi môi sưng đỏ của nương tử, bật cười lớn. Nở nụ cười hồi lâu thấy đám người vây xem xung quanh không thấy đâu nữa, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Đám người Lục huynh đâu rồi?"

Mạnh Chu vỗ ngực thở phì phò: "Có lẽ là tới nha môn rồi."

Tần Kha có loại dự cảm xấu: "Đến đó làm gì?"

Mạnh Chu nhếch mày khẽ cười: "Chắc là đi đánh tên cai ngục không có mắt."

Quả nhiên...

Tần Kha lắc đầu thở dài: "Nàng cũng không ngăn bọn họ sao?!"

Mạnh Chu giơ tay phủi ngực áo Tần Kha, chỉ thấy nơi đó có vết máu ứ đọng thành mảng lớn mảng nhỏ, nàng tức giận nói: "Nếu không phải ta đánh không lại, ta cũng muốn vào đó đánh người! Hơn nữa..." Nàng lại nhếch miệng khẽ cười: "Bọn họ đã chuẩn bị hết rồi, có người phụ trách thổi tắt đèn dầu, có người phụ trách đánh người, có người phụ trách cản phía sau, đảm bảo không để lại dấu vết."

Khóe miệng Tần Kha co quắp vài cái: "Chuẩn bị chu đáo như vậy? Không phải là các người định cướp ngục chứ!"

Mạnh Chu cười mà không nói: Ta còn chuẩn bị dao nhỏ chẳng qua là không được dùng đến.

Tần Kha còn muốn nói điều gì nhưng lại bị Mạnh Chu kéo đi về nhà. Nàng tự mình đi làm chân gió hầm, còn có đậu hũ cá trích, và rất nhiều món ăn khác, trong chốc lát đã la liệt.

Lúc bưng đồ ăn đi ra, mắt Tần Kha sáng lên: "Đây là lần đầu tiên nàng xuống bếp." Hắn lại nhíu mày: "Không có độc chứ?"

Mới vừa nói xong, vai đã bị đập một cái, Mạnh Chu hầm hầm gắp một miếng thịt heo lớn nhét đầy miệng hắn: "Độc chết chàng!"

Tần Kha cố gắng gặm hết rồi nuốt xuống, vẻ mặt rầu rĩ: "Độc chết ta thì lấy ai làm ấm giường cho nàng?"

Lục Yêu vội vàng che tai Ngũ Hoàng tử lại, nói đưa nó ra ngoài chơi.

Ngũ Hoàng tử lại liếc mắt nhìn nàng ta, nhíu nhíu mày nghiêm túc nói: "Lục Yêu tỷ tỷ rõ thật là giả vờ đoan trang. Điều hòa âm dương giữa nam nữ là lẽ tự nhiên, không cần né tránh, còn kiêng kỵ người ta?"

Lời này cùng với giọng điệu nghiêm túc khiến cho mọi người trong nháy mắt đều nở nụ cười. Lục Bái dẫn theo một đám người đứng ở cửa nhìn tiểu đại nhân kia mà cằm rơi đầy đất.

Thấy tình cảnh như vậy Mạnh Chu lại cảm thấy rất an tâm, rời khỏi Tần phủ cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái, mỗi bước chân đều ngập tràn hạnh phúc!

Cơm nước xong xuôi đám người Lục Bái vẫn còn ở lại không chịu đi, nói là ăn quá no rồi muốn ngồi lại đây tiêu cơm một lát, tất nhiên nếu Lục Yêu cô nương có thể cho một chén trà nóng hay là một khay hoa quả nhỏ thì tốt hơn.

Lục Yêu liếc mắt nhìn trừng trừng Lục Bái, bất mãn nói: "Bao giờ ăn ngươi cũng tích cực nhất."

Quả thự đúng là như vậy, từ sau khi dọn nhà Lục Bái mượn cớ giúp một tay thường xuyên chạy tới căn phòng nhỏ bên này. Hắn vốn sẽ ở trong thư viện Thang Sơn, cách bên này chỉ tầm vài bước chân. Bình thường căn phòng nhỏ bên này vừa mới bốc khói bếp lên, bóng dáng của hắn đã xuất quỷ nhập thần ở ngay trong phòng bếp, có lúc còn lén thái đồ ăn giúp Lục Yêu!

Nhưng làm Lục Yêu tức giận sôi máu lên là: Bàn tay dơ bẩn của người kia có thể chà ra bụi mà vẫn ăn, ăn, ăn, ngày nào đó hắn có thể ăn đến hỏng bụng! Nhưng hôm nay vẫn không xảy ra chuyện gì, bởi vì cơ thể của Lục Bái còn khỏe hơn cả trâu bò.

Bình thường vào lúc này Mạnh Chu và Tần Kha đều rời xa khỏi đám người, len lén trở về phòng cài then cửa. Thứ nhất là phòng ngừa Lục Bái chờ không được người sẽ xông tới, thật sự là từng xảy ra chuyện như vậy; thứ hai là phòng ngừa Ngũ Hoàng tử muốn nhìn thấy cảnh nam nữ điều hòa âm dương... Dạy hỏng trẻ con thật sự rất có tội.

Lúc này Mạnh Chu tựa đầu vào ngực Tần Kha nói: "Chàng thực sự không cần đến phủ của Đại Hoàng tử sao?"

Tần Kha nghịch tóc của nàng, giống như câu trả lời.

Mạnh tiếp tục: "Nhưng nếu Đại Hoàng tử tìm tới cửa thì phải làm sao bây giờ?"

Tần Kha cười: "Cầm chổi đuổi ra ngoài."

Lời này khiến cho Mạnh Chu tán thành ngay lập tức: "Chủ ý này thật là hay!"

Trán Tần Kha nổi ba vạch đen: Phụ nữ mang thai quả nhiên không trêu chọc được.

Trong phòng mùi hương ấm áp lan tỏa xông tới khiến cho người buồn ngủ, trăng non còn chưa lên đỉnh núi Mạnh Chu đã cảm thấy mệt nhọc. Nàng cố gắng híp nửa mắt, miệng lại không quên hỏi: "Sao Tam Hoàng tử lại khinh địch để cho chàng đi ra như vậy? Có phải chàng làm chuyện gì thất đức không?"

Tần Kha sờ tóc của nàng đâm nghiện, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt giống như thứ trước mắt này là việc chính, các thứ khác chỉ là phụ: "Thất đức? Sao lại nói vậy?"

Mạnh Chu rụt đầu ở trong ngực hắn: "Ví dụ như, chàng bán đứng Đại Hoàng tử, tiết lộ bí mật của Đại Hoàng tử cho Tam Hoàng tử, hay ví dụ như chàng chỉ đơn giản là vứt bỏ Đại Hoàng tử chuyển sang Tam Hoàng tử, nhưng thật ra là..."

Nàng còn chưa nói xong môi đã bị Tần Kha chặn lại bằng một ngón tay.

Mở mắt đụng phải đôi mắt chứa nụ cười của Tần Kha: "Xuỵt... nàng biết nhiều lắm."

Quả nhiên như vậy.

Mạnh Chu cong khóe miệng: "May là Tam Hoàng tử ở Điền Tây, trong lúc này không thể về ngay được, đợi hắn quay trở về cho dù Đại Hoàng tử biết việc này đoán chừng cũng không còn hơi sức để đối phó chàng." Bỗng nhiên nàng xoay người ngồi xuống: "Tần Kha, nếu Đại Hoàng tử chó cùng rứt giậu thì phải làm sao bây giờ? Nếu hắn thừa dịp Tam Hoàng tử không ở đây rồi định giải quyết chàng thành chuyện đã rồi thì phải làm sao giờ?"

Ngón tay của Tần Kha lướt vào trong tóc nàng từng chút từng chút một, mặt vẫn giữ nguyên phong thái ung dung bình tĩnh: "Hắn không có cơ hội này bởi vì hắn phạm vào một tối kỵ. Lần này là Tam Hoàng tử liên hợp với Nhị Hoàng tử muốn đưa hắn vào chỗ chết, ta chẳng qua chỉ là một quân tốt, hắn mệt mỏi ứng phó với hai vị Hoàng tử không có thời gian làm khó dễ ta đâu."

Đôi mắt của Mạnh Chu dạo quanh người hắn một vòng, mặt hiện ra vẻ không thể tin tưởng: "Quân tốt? Phải không?"

Tần Kha nhún vai: "Đương nhiên, ta đây là một quân tốt nhưng cũng bắt đầu có một vài tác dụng nhỏ."

Cái này gần đúng, có thể đoán được Đại Hoàng tử vốn là giúp đỡ Nhị Hoàng tử, từ lúc chiêu mộ Tần Kha hắn bắt đầu bất mãn với tình hình, ra sức tạo uy tín của mình, nhiều lần bộc lộ tài năng ở trước mặt Hoàng thượng. Nhưng lại không biết điều ấy khiến cho Nhị Hoàng tử kiêng dè, so với Tam Hoàng tử giấu tài, ngược lại Đại Hoàng tử lại trở thành một tai họa trước mắt. Hoặc là hắn có thể loại một người trong trận tranh giành này. Lúc đó hắn ở đâu? Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử, còn Tứ Hoàng tử nữa, ai sẽ là người kế tiếp?

Nàng nằm úp xuống đùi Tần Kha, thật sự là buồn ngủ không chịu được nữa, nhắm mắt lại trong miệng chỉ còn lại tiếng thì thào: "Còn thật nhiều vấn đề muốn hỏi chàng nhưng mệt mỏi quá, ta nằm một lát, đợi lát nữa, đợi..."

Giọng nói càng ngày càng bé lại, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Tần Kha im lặng nở nụ cười, hắn đưa tay xuống đặt vào bụng nàng: Hiện giờ con trai còn nhỏ, chưa cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng rất nhanh nó sẽ lớn lên. Tần Kha sờ sờ cằm có chút bất đắc dĩ: Chưa bao giờ biết đợi chờ lại là một chuyện hạnh phúc như vậy, trong thời gian mấy tháng con trai lớn lên hắn đành chịu khổ.

Tới gần cuối năm khí trời càng thêm lạnh, có nơi còn nổi lên tuyết. Tần Kha mời đại phu đến bắt mạch cho Mạnh Chu, đại phu nói tất cả đều bình an, nhưng mùa đông phải chú ý giữ ấm, nếu bị lạnh sẽ không tốt cho cơ thể mẫu thân cùng thai nhi. Vì vậy Tần Kha và bọn người Phương Chính, Lục Yêu ngay lập tức nghiên cứu tìm cách làm sưởi ấm ở trong phòng.

Lục Bái bớt ăn bớt uống đi lấy nguyên liệu, ôm về một đống củi lấy được ở trong núi về ném ở trong phòng, rất là hào phóng nói: "Đốt luôn đi, nếu không đủ ta sẽ đi kiếm nữa, trên ngọn núi cái gì cũng ít nhưng chỉ có củi là nhiều dùng không hết."

Lục Yêu liếc mắt trừng hắn, dắt cánh tay hắn ra bên ngoài: Tên đàn ông lỗ mãng này, nếu đốt củi gỗ ở trong phòng sẽ thiêu cháy, còn không phải đá đểu người ta chết à!

Lục Bái dáng người cao to phản kháng được vài cái thì lại bị Lục Yêu véo, miệng vẫn không chịu an phận mà tiếp tục nói: "Vậy ngươi nói làm thế nào, đốt than củi cũng có hậu quả như vậy, hoặc là than bạc nhưng thứ đó chỉ ở trong cung mới có, tiểu dân chúng ta đâu được dùng?"

Mạnh Chu che miệng nở nụ cười: "Tần Kha, chàng cảm thấy hai người bọn họ thế nào?"

Tần Kha còn đang lật sách, thuận miệng hỏi một câu: "Cái gì thế nào?"

Mạnh Chu ở sau lưng liếc hắn một cái: Cái con mọt sách này, đã nhiều ngày nay không đi giúp Đại Hoàng tử làm việc, Tam Hoàng tử lại không ở đây, hắn liền ngây ngô cả ngày ở trong thư phòng, ngay cả nói chuyện hắn cũng là nghe một nửa, thực sự là... buồn ngủ!

Bỗng nhiên Tần Kha lật tới một tờ thú vị, hầu như đều đem sách vở bày ra trước mặt hắn, hắn nhìn qua từng chữ ghi tạc ở trong đầu, đôi khi khoa tay múa chân đồng thời thì thào: "Như vậy, như vậy, à, thì ra là thế..."

Mạnh Chu không để ý tới hắn xoay người lại ngủ. Tất nhiên thời gian ngủ đông của nàng so với người bình thường lâu hơn một chút, dù sao đảm bảo giấc ngủ của hai người là chuyện dễ dàng sao?

Tần Kha rón rén ra ngoài, sau một hồi leng keng ngoài cửa hắn lại đi vào trong, trong tay cầm thêm một lò than nhỏ, bên ngoài dùng vải bông bọc lại, hắn đặt lò than bên cạnh Mạnh Chu, lay tỉnh nàng tươi cười nói: "Ôm cái này thử xe, có ấm không!"

Mặt Mạnh Chu đầy vẻ nghi ngờ chìa tay ra đón, không ngờ lò than nho nhỏ này lại ấm như vậy, khí nóng từ trong lòng bàn tay chui ra. Nàng nở nụ cười: "Đây là vật gì vậy?!"

Tần Kha lại gần, dùng bàn tay hắn cầm tay của Mạnh Chu xoa xoa lò than nhỏ: "Cái này trong sách gọi là lò sưởi cầm tay, bếp lò trong chảo nóng quá phải dùng vải bông bọc lại, khí nóng nhất thời sẽ không bay mất, nhét vào trong ngực có thể ấm hơn rất nhiều."

Nói xong hắn thấy Mạnh Chu vẫn nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười: "Có phải cảm thấy phu quân của nàng vô cùng thông minh không?!"

Mạnh Chu không hề chớp mắt, mãi sau mới nói: "Gần đây chàng đều nghiên cứu cái này?"

Tần Kha vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Từ lúc rời khỏi Tần phủ, từ lúc đi từ trong tù ra, chuyện hàng ngày của Tần Kha đều là nương tử ăn chưa? Nương tử có lạnh không? Nương tử đã ngủ chưa? Nương tử...

Thậm chí lúc Nhị phu nhân của Mạnh phủ tới đây hắn cũng ở trong phòng một điều nương tử hai điều nương tử mà không chịu đi ra ngoài.

Nhị phu nhân tới là để hỏi rốt cuộc Tương Quân đi đâu, đã nhiều ngày nay bà ta đến phòng Tương Quân nhìn nhưng lại phát hiện nàng ta không ở đó. Lúc trước còn tưởng ở phủ của Tam Hoàng tử cho nên bà ta không dám lộ ra, vẫn không cho người ngoài tới gần như trước, cũng không cho nha hoàn trong phòng Tương Quân tiết lộ chút tin tức nào. Đáng tiếc Tam Hoàng tử đã đến Điền Tây, vậy thì Tương Quân đang ở đâu? Qua vài ngày không thấy Tương Quân xuất hiện, bà ta bắt đầu nóng nảy, người đầu tiên nghĩ tới chính là Mạnh Chu, bởi vì người cuối cùng Tương Quân gặp trước khi biến mất chính là Mạnh Chu.

Bởi vậy Nhị phu nhân kết luận là mạnh Chu bắt cóc Tương Quân.

Giữa tiếng chỉ trích của Nhị phu nhân, Mạnh Chu vẫn ung dung, ánh mắt buồn ngủ lim dim của nàng nhìn thoáng qua: "Nhị nương, ngài vừa nói gì vậy?"

Cảm thấy vừa rồi phí lời, Nhị phu nhân hung hăng giậm chân, đang muốn nổi giận thì Tần Kha bưng một chén nước nóng tới, vừa vặn đúng lúc bà ta giơ tay giậm chân... nước nóng vẩy lên người bà ta. Tiếng kêu sợ hãi của Nhị phu nhân khiến cho căn phòng nhỏ này vang dội...

Mạnh Chu và Tần Kha liếc nhau, ở trong mắt đối phương thấy được vui vẻ: Bọn họ là cố ý.

Đã nhiều ngày nhàn rỗi không có việc, bọn họ suy nghĩ một số phương thức chỉnh đốn người khác, chiêu thứ nhất này "không cẩn thận" khiến Nhị phu nhân trở thành người được áp dụng đầu tiên. Tiếp theo còn chiêu thức gì phải đoán xem còn ai sẽ tới...

Sau khi làm lạnh nước nóng, trên người lạnh run, Nhị phu nhân chỉ đành phải rời đi trước.

Nhìn bóng lưng của bà ta, Mạnh Chu chống tay lên cằm, ngoẹo đầu mặt rầu rĩ: "Hình như đã quá nhẹ tay với bà ta. Lần sau bà ta tới chúng ta dùng lửa đi, đặt một chậu than ở trong phòng, sau đó lúc châm lửa không cẩn thận ném phải người bà ta, sau đó lấy lý do cứu hỏa giội... nước lã lên người bà ta..."

Khóe miệng Tần Kha co quắp: "Nương tử... Cách hay!"

Mạnh Chu nhướng mày: Nàng là bát nước đã hất ra ngoài của Mạnh phủ, là nàng dâu bị buổi ra ngoài của Tần phủ, rốt cuộc là hai nhân vật gì thì còn phải bận tâm làm gì nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.