Phòng giam nha môn quân sự đã lâu chưa được sử dụng, bên trong đều bốc lên mùi mốc meo, bụi đất chất đống tầng tầng lớp lớp, Mạnh Chu đi vào không thể không ho.
Mà Tần Kha bị trói trên cọc gỗ như vậy, đầu cúi thấp yên lặng làm cho người khác không thể nhìn ra là hắn có bị chịu hình hay không. Nhưng tóc hắn xốc xếch, có mấy nhúm rủ xuống trước mặt, lộ vẻ chán chường. Áo dài màu xanh nhạt hơi bẩn giống như từng lội qua bùn.
Mạnh Chu đến gần, đưa tay, còn chưa kịp lau mặt hắn đã nghe đội trưởng nhà lao ở bên ngoài nhắc nhở: “Tần phu nhân, phiền người có chuyện gì thì nói nhanh lên. Phải biết rằng nếu không có Tam Hoàng tử, nhất định người không vào được đây.” Hắn thao thao một hồi, cuối cùng sau khi nhận được bạc của Mạnh Chu rồi mới yên lặng rời đi.
Mạnh Chu xoay người, đáp lại ánh mắt của Tần Kha. Nàng chợt trợn mắt, giận dữ mắng mỏ: “Thật khốn kiếp.”
Tần Kha nghe nói thế, ngược lại còn cười: “Thấy nàng còn có hơi sức mắng ta, thật tốt.”
“Chàng còn cười được nữa.” Mạnh Chu vẫn còn tức giận, “Có phải chàng đã nghĩ tới sẽ có ngày như vậy hay không? Nếu không sao chàng phải tốn công phí lòng trang trí căn phòng nhỏ, sao lại nhiều lần nói với ta là muốn dọn đi. Thật quá đáng, vậy mà cũng không tiết lộ một chữ nào với ta…”
Tần Kha cười nhẹ: “Tới đây.”
Mặc dù Mạnh Chu giận hắn nhưng giờ phút này vẫn ngoan ngoãn đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xi-do-tien-nhan/2715299/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.