Ai ngờ Khương Quán lại không nhận: “Ngươi không cần khách sáo như vậy đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trên thực tế, tròng mắt của Khương Quán cũng nhìn chằm chằm vào con gà nướng đó, dù sao thì từ lúc xuyên qua đây cho tới nay, gần như nàng vẫn chưa có thời gian ăn một bữa tử tế, miệng đã sắp nhạt như nước ốc rồi.
Tiểu Đặng dường như cũng nhìn thấu suy tính nhỏ nhặt của nàng, hắn ta nhét con gà vào trong tay Khương Quán: “Ngươi ăn đi, ta đã hỏi thủ lĩnh rồi, hắn ta không phản đối.”
Thật ra Nhậm Bang chính là anh rể của hắn ta, em vợ suýt chút nữa bị rắn cắn chết cũng phải trấn an một phen, tránh cho trở về vợ lại tìm hắn ta hỏi tội.
Khương Quán cũng không biết mình đánh bậy đánh bạ lại cứu được em vợ của đầu lĩnh, lúc này, nàng cầm lấy con gà nướng, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Vậy ta sẽ không khách sáo nữa, cảm ơn ngươi nhé.”
“Không có gì.”
Tiểu Đặng không nán lại lâu, hắn ta vừa đi là một đám người nhà họ Tống đã không nhịn được nữa, người nào cũng nhìn con gà nướng trong tay Khương Quán mà thèm đến rỏ dãi, trong mắt lóe lên tia sáng xanh lét.
“Đại tẩu, tổ mẫu đã một ngày rồi chưa được ăn món mặn.”
Thẩm Thiên tự cho rằng mình thông minh, lập tức lôi lão phu nhân ra, chỉ cần Khương Quán trúng chiêu này là nàng cũng sẽ phải chia đều con gà nướng này ra như nàng ta.
Thế nhưng, Khương Quán lại không dễ nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xet-nha-luu-day-ta-don-sach-kho-ke-dich-di-chay-nan/3849813/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.