Lục Hiểu Lam chống đũa nhìn bàn thức ăn thịnh soạn được bài ra trước mặt thở dài.
“Chị Hà, ngồi xuống ăn cùng tôi đi”
Hà Thủy đầu tiên là bất ngờ, sau đó hơi khó xử. Từ trước đến nay gia tộc bình thường đã không có chuyện phận tôi tớ ngồi ăn cùng chủ, huống hồ chuyện đó càng không xuất hiện ở Tần gia.
“Mợ chủ… không thích hợp”
“Ài chị mau ngồi xuống đi, ăn một mình chán lắm”
Lục Hiểu Lam làm vẻ mặt nếu như Hà Thủy không ngồi xuống thì cô sẽ không động đũa, chị Hà đành phải ngồi xuống.
Lục Hiểu Lam hài lòng gắp miếng cá bỏ vào miệng, giây tiếp theo cô bụm miệng chạy nhanh vào phòng tắm.
Lúc quay trở lại sắc mặt đã trắng bệt, chị Hà thấp thỏm.
“Mợ chủ, thức ăn không vừa miệng sao?”
Lục Hiểu Lam mệt mỏi lắc đầu.
“Không phải, bao tử khó chịu thôi… chị cứ ăn đi”
“Để tôi nấu cháo cho mợ”
“Không cần”
Nói rồi Lục Hiểu Lam nhanh chóng đi thẳng vào trong phòng.
***
Biệt thự dần chìm trong bóng tối, bầu không khí về đêm bắt đầu lạnh lẽo, gió thổi rèm cửa bay phấp phới.
Lục Hiểu Lam quay trở về phòng, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ.
Ánh sáng mờ ảo làm bóng hình cô lan ra như không còn dấu vết.
Lục Hiểu Lam cảm thấy hơi lạnh, bèn đóng cửa sổ lại, cầm lấy điều khiển tăng nhiệt độ của điều hòa lên.
Chẳng mấy chốc đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cô mơ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-vo-nhu-mang/3595385/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.