Lục Hiểu Lam không biết mình trở lại Khổng Tước Viên lúc nào. Khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau, đầu có chút đau.
Lục Hiểu Lam lười biếng cọ cọ trong chăn, một lúc lâu mới chống người ngồi dậy.
“Ơ”
Cảnh tượng trước mắt làm cô đứng hình.
Đúng lúc này Tần Tử Sâm đẩy cửa bước vào. Anh vừa từ công ty trở về trên người vẫn còn mặc bộ vest đen lịch lãm.
“Chuyện gì thế này?”
Trong phòng đồ đạt đỗ vỡ khắp nơi, Tần Tử Sâm liếc nhìn tấm ảnh cưới vỡ nát nằm dưới nền gạch sắc mặt u ám cực điểm.
Anh chỉ đến công ty mở một cuộc họp, sao phòng ngủ lại biến thành cái bộ dạng này.
“Lục Hiểu Lam, giải thích một chút đi”
Lục Hiểu Lam vừa mới tỉnh ngủ đầu óc vẫn còn mơ màng.
Giải thích thế nào nhỉ?
Bản cô nương vừa tỉnh lại thì mọi thứ đã như vậy rồi có được hay không?
Lục Hiểu Lam đưa tay vỗ vỗ đầu, cô thật sự không nhớ gì cả. Bản thân cũng không hề mắc chứng mộng du.
Lục Hiểu Lam yên lặng hồi lâu, mặt đầy ngưng trọng nói.
“Tôi chỉ mới vừa mở mắt ra, chuyện gì cũng chưa làm”
Tần Tử Sâm dĩ nhiên không tin, anh từng bước tiến lại gần, đưa tay siết chặt lấy cằm cô, giọng lạnh lẽo.
“Những gì tôi nói với em tối hôm qua, em một câu cũng không nghe rõ hay sao, hửm”
Lục Hiểu Lam hơi ngước lên, thuận thế nhìn thẳng vào trong mắt Tần Tử Sâm, giơ tay muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-vo-nhu-mang/3595384/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.