- Thứ này là của tên khốn kiếp nào?
Nam Án nhíu mi tâm, không kìm được tức giận mà lầm bầm trong họng. Cậu nghe lời hắn mà đi tìm kĩ các ngóc ngách trong phòng liền thế nào lại moi ra một cái túi thơm, bên trong chứa một loại thực vật khô.
Biểu cảm vốn thường tĩnh lặng như nước của Nam Án nay lại có chút sao động. Cậu đưa thứ đó lên mũi ngửi, Cẩn Duật lăn lộn giang hồ cũng lâu nên cho dù không biết nó là cái gì thì cũng thuận miệng nhắc nhở.
- Ngửi nó ít thôi, không tốt cho não đâu. Ngươi biết nó là gì chứ?
- Là mầm hoa anh túc. Nó là một loại thuốc gây ảo giác, hít nhiều dễ gây hôn mê. Giống với cần sa của đông y nhưng không dùng để chữa bệnh.
Cậu đáp hắn, rồi nhanh chóng bỏ nó lại vào túi thơm. Xé rách vạt áo của mình bọc cho kín lại. Kẻ làm ra trò này rõ ràng là nhắm vào cậu hoặc hắn. Hắn cũng " à" một tiếng, ra nó cũng như một loại thuốc mê. Tay hắn thế nào lại vòng qua eo cậu ôm lại vào lòng, tay đỡ lấy cái bọc chứa thứ thực vật kia.
- Lũ hoạn* của Lầu Cảnh Lung thế mà cũng không biết thân biết phận, người của bổn công tử ta tối nay thế mà cũng dám dở trò.
*hoạn: người bị thiến.
- Dù sao lang quân cũng không đụng vào nô, để cảm tạ lang quân, nô sẽ trả lang quân số tiền ngài đã chi.
Cậu chưa nói xong thì hắn đã quay người cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-thuong-ta-ngai-du-kha-nang/2921849/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.