- Ngươi đang làm cái gì vậy hả Nam Án?! Đứng dậy đánh tiếp nhanh lên.
Ân Điển vừa phỉ nhổ vừa nhặt thanh kiếm từ dưới đất lên ném về phía cậu. Nam Án quệt mồ hôi trên trán, tay run run nắm lấy thanh kiếm tiếp tục thủ thế rồi cầm kiếm lao về phía Ân Điển.
Việc này diễn ra là bởi Liễu Trọng Khanh nói rằng nếu cậu muốn tiếp tục đi theo họ thì cũng nên biết một chút võ nghệ. Cẩn Duật suy nghĩ một chút cũng quyết định việc dạy võ cho cậu do Ân Điển đảm nhận. Nhờ đó mới thấy một mặt khác của Ân Điển. Hắn quả là có không ưa cậu nhưng trong công việc lại rất nghiêm túc. Đối với lưỡi kiếm của cậu chém tới hắn chỉ việc đưa kiếm lên là đỡ được. Dù có cố thế nào cậu cũng không để kiếm chạm được vào người hắn. Lại chỉ một chưởng của hắn mà cậu bị đánh bật đến vài mét. Cả hai tập từ giữa trưa đến giờ đã là khi mặt trời sắp xuống núi rồi. Trong lòng Nam Án có chút bực tức, cậu chống kiếm xuống đất thở dốc. Ân Điển thấy sự yếu ớt này liền bật cười ha hả.
- Ngươi vẫn nên trở về với kĩ viện của mình đi. Cách đánh cũng chẳng có sáng tạo. Ngươi nghĩ đây là cuộc dạo chơi sao? Hay muốn tự dâng mạng cho kẻ địch? Ngươi tưởng lúc nào địa hình nơi kẻ địch xuất hiện cũng bằng phẳng như cái sân này à.
Nam Án nghe vậy như có chút suy tính. Lao người chạy xung quanh Ân Điển. Cát và bụi bốc lên che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-thuong-ta-ngai-du-kha-nang/2921841/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.