Quận Tước khác với các tỉnh khác, nó không chia ra làm các thành trì mà gộp lại giống một khối khổng lồ thống nhất. Diện tích của quận Tước chưa đủ để được công nhận là một tỉnh, nhưng nó cũng rất rộng lớn.
Đoàn người đi mất mấy ngày đã thấy được bức tường cao sừng sững ngăn cách quận Tước và các địa phận lân cận. Để diễn tả, Nam Án nói bức tường đó lạnh lẽo và thô cứng đến đáng sợ.
- Xem ra chuyến này dễ dàng, không có thổ phỉ cướp dọc đường.
- Chứ không phải do người qua lại quận Tước nghèo đến nỗi không còn gì để cướp rồi sao?
Câu hỏi của cậu khiến Bích Hạnh im bặt.
- Nếu bây giờ tam công chúa mới quay lại quận thì ai đang cai quản quận Tước a?
Khả Na nắm lấy tay Bích Hạnh, nhẹ giọng hỏi. Để chữa ngượng, nàng xoa đầu con bé rồi đáp.
- Vẫn sẽ có những bậc quần thần của ta ở đó cai quản. Ta cũng có bảo họ trích ngân khố của ta ra mua gạo các vùng lân cận, nấu cháo phát cho dân.
Vừa đến cổng thành, đoàn xe đã bị một đám lính chặn lại. Họ chĩa mũi giáo về phía Trung Hiếu.
- Các ngươi là ai? Từ đâu tới đây?
- Chúng ta là thương nhân, vô tình đi ngang qua thôi.
Khởi Di vén màn xe ngựa bước xuống mỉm cười đối đáp, khuôn mặt đậm chất Man Di của cô khó ai có thể nghi ngờ. Bích Hạnh và Nam Án trong xe lại nơm nớp. Nơi này cơ hồ khiến cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-thuong-ta-ngai-du-kha-nang/2921787/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.