Trời trưa nắng chang chang, gió từ biển thổi vào mang vị mặn chát của sóng và gió. Nhóm cậu chưa muốn rời đi ngay. Đến đầu giờ chiều vài người bắt đầu lục tục kéo nhau dậy, trong đó có cả ông lão ban nãy, Trung Hiếu lúc này mới giữ ông ta lại hỏi.
- Tiên sinh đi đâu vậy ạ? Mọi người đi đâu thế?
- Đến giờ chúng nó phát cháo rồi đấy.
Ông lão chỉ về phía trại, chép miệng.
- Biết là chẳng ngon lành gì đâu, nhưng không húp thì cũng chết khát trước khi chết đói. Thôi thì các ngài thả lão già này ra, để lão qua đó xin ít cháo húp.
- Tam công chúa có muốn qua đó xem thử không?
Nam Án mở phiến quạt, đôi mắt khẽ liếc qua trại phát cháo.
- Muốn qua đó thì trước hết lang quân cũng nên tẩy trang đi chứ? Nhìn người kìa... có khác gì con cáo không.
Nam Án:"..."
Rốt cuộc cậu muốn ngầu ngầu quyến rũ một chút cũng không được sao?
(...)
- Các vị chú ý nhé!
Tiếng hô của vị quan đứng trên cao khiến toàn bộ đám dân thường phải ngước lên nhìn. Ông ta đứng trước nồi cháo, cầm một nắm đũa cắm thẳng xuống. Những que đũa đứng thẳng trên bề mặt cháo, rồi lão ta giở ra một cuộn sách tre, dõng dạc đọc.
- Trong luật nhà Trần, khi hỗ trợ cứu đói cho dân thì lấy đũa cắm lên nồi cháo. Đũa thẳng thì là được, các ngươi đã nhìn thấy rồi chứ?
Đám người Nam Án cũng khoác áo rách lẩn vào đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xem-thuong-ta-ngai-du-kha-nang/2921785/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.