Cho dù Đại Bảo chưa từng cho Giang Cảnh Xuyên thể diện, không chút ảnh hưởng đến tâm trạng của anh chút nào. Thực ra, Giang Cảnh Xuyên là một người rất dễ dàng thỏa mãn, ở phương diện tình yêu, chỉ cần thỉnh thoảng Tô Yên nói vài lời ân ái, anh sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, đương nhiên cũng không cần nghiên cứu lời cô nói là thật hay giả.
Buổi tối Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên quyết định ở nhà cũ một đêm, một mặt là ngồi máy bay hơn mười mấy giờ thật sự quá mệt mỏi, mặt khác, ba Giang khi nhìn thấy bọn họ trở về, sắc mặt thất vọng kia, bọn họ giống như là dư thừa, thật sự khiến người ta buồn rầu.
Phòng tắm ở nhà cũ của nhà họ Giang rất lớn, Tô Yên ôm hai bảo bối vào trong bồn tắm, lại bỏ vào mấy con vịt nhỏ màu vàng, chuẩn bị tắm rửa cho con trai, nào ngờ Giang Cảnh Xuyên mở cửa bước vào, nói muốn tắm cho hai đưa bé cùng Tô Yên, đây là cơ hội tốt để tăng tình cảm cha con, tự nhiên Tô Yên sẽ không cự tuyệt.
Dáng người Đại Bảo khá đều đặn, hơn nữa tính tình hắn có vẻ lạnh nhạt im lặng, hắn không chơi vịt Tiểu Hoàng, ngồi yên trong bồn tắm nhìn Tô Yên cười ngây ngô, hắn thường thường kéo tay Tô Yên, bởi vì tay hắn còn nhỏ, sức lực không lớn, chỉ có thể bắt lấy một đều ngón tay, Tô Yên vui vẻ, một bên tắm rửa cho hắn, một bên điểm cằm hắn hỏi: "Bảo bảo có nhớ mẹ hay không?"
Hiện tại có thể nhìn ra Đại Bảo không phải là người giỏi nói lời tình cảm, hắn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, đôi mắt long lanh, trong mắt tất cả đều là ý cười.
Trong lòng Tô Yên ấm áp, tay nâng cái ót của hắn, thơm lên mặt ướt sũng của hắn một cái: "Thực ngoan."
Hiện tại cô rốt cục cảm nhận được ý nghĩa của câu nói kia, đứa nhỏ là sinh mệnh, bọn chúng từng ở trong bụng cô trưởng thành, chờ bọn hắn được sinh ra, cô và hai đứa con trai nương tựa vào nhau.
Giang Cảnh Xuyên không vui sướng như vậy, Nhị Bảo thực nghịch ngợm, ngồi trong bồn tắm không ngừng vung cánh tay giống như củ sen, làm người Giang Cảnh Xuyên ướt hết.
Đây là con trai của mình, đây là con trai của mình, đây là con trai của mình.
Ở trong lòng thầm đọc ba lần, Giang Cảnh Xuyên tiếp tục tắm rửa cho Nhị Bảo, Chẳng qua là Nhị Bảo béo hơn nhiều so với Đại Bảo, trên bụng, cánh tay, còn có trên đùi có một chút nếp gấp thịt, đẩy ra mới có thể rửa sạch, Giang Cảnh Xuyên một bên tắm một bên oán giận: "Sao lại béo như thế? Mỗi ngày ăn cái gì vậy?"
Trước mắt, Nhị Bảo còn chưa nghe hiểu Giang Cảnh Xuyên nói gì, nhưng cái đầu nhỏ khá thông minh, vừa nghe giọng nói này của ba, còn có biểu cảm kia, Nhị Bảo đoán hẳn không phải là lời gì hay, càng vung tay mạnh hơn nữa, nước tắm của con trai thứ haii đều bắn tung tóe lên trên mặt Giang Cảnh Xuyên.
Tô Yên quay đầu lại nói vô cùng nghiêm túc với Giang Cảnh Xuyên: "Anh không thể nói con trai béo, anh đừng nghĩ con nghe không hiểu. Như thế con sẽ có cảm giác bị tổn thương."
Giang Cảnh Xuyên cười nhạo một tiếng: "Con có thể nghe hiểu được anh nói hắn béo, như thế nào lại không hiểu anh bảo hắn yên tĩnh một chút?"
"Con có thể yên tĩnh."
"Vậy à?"
Tô Yên đứng dậy chen Giang Cảnh Xuyên ra, sờ sờ đầu Nhị Bảo, lại sờ sờ cằm của hắn, dỗ Nhị Bảo vui đến mắt híp lại, Tô Yên quay về hướng Nhị Bảo vừa vẫy tay vừa dịu dàng nói: "Nhị Bảo yên tĩnh một chút, để ba ba tắm cho con, để mẹ chơi với con được không?"
Nhị Bảo đang nghiêng đầu tự hỏi, cũng không biết rốt cuộc nghe hiểu hay không, nhưng thật đúng là không tiếp tục vung tay, thành thật ngồi trong buồn tắm, thật sự giống như là học sinh tiểu học nghe giảng.
Giang Cảnh Xuyên quả thực không thể tin được hai mắt mình, sau khi Tô Yên tránh ra, anh vội vang ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra thân thể Nhị Bảo, nói thầm: "Thật sự trên người không mở chốt yên tĩnh sao? Sao nghe lời như vậy?"
Lời này không giống như lời mà một người ba nên nói, Tô Yên xì cười, tay có bọt biển vung lên người anh: "Anh nói chuyện với con, bình thường chơi cùng con một chút, con cũng sẽ nghe lời anh."
Ở chung với đứa nhỏ chính là như vậy, ở chung nhiều, nói nhiều với nó, tự nhiên nó sẽ thân cận hơn một ít.
Sau khi chờ con tắm rửa sạch sẽ thơm tho, người Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cũng ướt, Tô Yên nhờ dì giúp việc chăm sóc Đại Bảo Nhị Bảo, từ hành lý lấy ra áo ngủ chuẩn bị đóng cửa tắm rửa, nào ngờ quần áo còn chưa cởi quần áo, cửa liền mở, Giang Cảnh Xuyên cũng ôm áo ngủ, thấy cô còn oán giận nói: "Em tắm rửa sao không kêu anh một tiếng?"
Tô Yên vì độ mặt dày của Giang Cảnh Xuyên mà khiếp sợ, hai người ở chung lâu như vậy, nên thấy đều thấy, lúc này vẫn cứ có chút ngượng ngùng, cũng không đến mức đẩy anh ra ngoài, chỉ là đưa lưng về phía anh nói: "Vì sao em phải gọi anh? Chảng lẽ anh cũng cần em giúp anh giống như Đại Bảo, Nhị Bảo?"
Giang Cảnh Xuyên không lập tức cởi quần áo của mình, đi đến trước mặt cô mở vòi hoa sen, cúi đầu nhìn cô một cái nói: "Nói thật nhiều lần, hiện tại chúng ta phải nuôi hai đứa con, các phương diện đều phải tiết kiệm, hai người tắm với nhau có thể tiết kiệm nước."
Da mặt đã dày tới mức độ cao nhất, bằng không thì người bình thường sao có thể nói lời như thế.
Cho dù Giang Cảnh Xuyên cố tình muốn thừa cơ hội này làm chút gì đó, nhưng dù sao vẫn đang ở nhà cũ, người nhà đều ở, nếu thật gây ra chút động tĩnh nào, Tô Yên da mặt mỏng làm sao chịu được, cho nên, Giang Cảnh Xuyên chỉ đùa giỡn Tô Yên một chốc rồi thôi.
Bên cạnh đó, Sở Hạ bởi vì gặp Tô Yên ở sân bay, một ngày này tâm trạng đều tốt, người đại diện đã nhận ra, dọc theo đường đi đưa Sở Hạ đến cửa nhà, vốn người đại diện muốn dặn chút gì, nhưng nhìn trên mặt Sở Hạ còn ý cười, lại đem lời nói nuốt vào.
Dặn dò nhiều quá làm gì, làm Sở Hạ phiền, trong lòng anh ta cái gì cũng rõ.
Chẳng qua là người này có chút đáng thương, biết rõ không có khả năng với Tô Yên, nhưng hiện tại ngay cả gặp cô ấy, mấy ngày vẫn không nhịn được vui vẻ, người đại diện cũng có chút buồn bực, Tô Yên này tuy rằng rất đẹp, nhưng vòng giải trí cũng không phải không có nữ minh tinh nào so ngoại hình với cô được, Tô Yên này rốt cuộc tốt chỗ nào, làm cho Sở Hạ vẫn nhớ mãi không quên.
Sở Hạ mở cửa, nói lời tạm biệt với người đại diện xong liền đóng cửa lại.
Thời điểm cuối cùng cũng thuê được một phòng đơn tốt, hiện tại phòng của hắn ở rất lớn, có đôi khi nhìn số dư thẻ, nhìn phòng lớn sạch sẽ như vậy, trong lòng hắn rất thỏa mãn, nhưng thời điểm đêm dài tĩnh lặng, cũng sẽ cảm thấy càng thêm cô đơn.
Thời gian vui vẻ nhất là ở cùng với Tô Yên, biết rõ cô không thích mình, nhưng Sở Hạ vẫn thỏa mãn vui vẻ, cho dù cuối cùng khi cô nói xin lỗi muốn tách ra, hắn cũng không trách cô, đổi lại là người khác trong lòng có lẽ oán hận, chỉ là, nghĩ đến cô cũng không có cáu kỉnh, không thể nói rõ rốt cuộc thích cô cái gì, Sở Hạ thường thường suy nghĩ, nếu hắn biết thì tốt rồi.
Cuộc sống đôi khi chính là như vậy, càng không biết, càng cố chấp.
Sau khi tắm xong nằm trên giường không ngủ được, từ trong tủ đầu giường lấy ra một cái di dộng cũ, di động cũ này hắn vẫn nạp tiền, chỉ là dãy số không còn hoạt động, sở dĩ còn sử dụng di động này hoàn toàn là muốn nhìn một Weibo của Tô Yên một chút.
Giới giải trí trên Weibo luôn có một số ngôi sao thích trượt tay, gây nên sóng gió không lớn không nhỏ, ở phương diện này Sở Hạ vô cùng cẩn thận, kỳ thật bình thường hắn không chơi Weibo, chỉ khi người đại diện thúc dục, hắn mới cập nhật Weibo.
Nhiều thời điểm hắn đều dùng di động cũ này đăng kí nick nhỏ xem Weibo của Tô Yên, cũng không cần lo lắng sẽ bị ai tìm ra, hắn chưa bao giờ trượt tay, cũng không theo dõi Tô Yên.
Nếu thực sự thích một người, chắc chắn sẽ không để cô ấy bởi vì mình mà gặp nguy hiểm.
Ngay từ đầu, ngăn chặn tất cả phiền toái có khả năng mang đến cho cô.
Khả năng hắn có điểm tự ngược chính mình?
Bằng không vì sao mỗi lần xem Weibo của cô, nhìn cô vui vẻ hạnh phúc, chính hắn cũng cảm thấy hạnh phúc?
Hắn biết hiện tại nàng rất hạnh phúc, từ Weibo là có thể nhìn ra, cô và chồng của cô yêu nhau, còn sinh hai đứa con trai đáng yêu.
Lúc hắn còn chưa nổi từng tham gia chương trình nghệ thuật tổng hợp, lúc ấy MC hỏi một vấn đề, nếu trong lúc quen nhau, bạn gái của mình thích người khác thì sẽ như làm như thế nào?
Người đại diện biết kịch bản, ngay từ đầu đã dặn dò hắn, muốn câu trả lời của hắn phù hợp với định hướng nhân vật.
Định hướng công ty cho hắn là ngay thẳng, thành thực, suy nghĩ có chút thẳng thắn.
Hắn nói, sẽ rất tức giận, sau đó lựa chọn chia tay.
MC hỏi, có tha thứ cho cô ấy không?
Hắn lắc lắc đầu.
Hiện tại hắn nổi, câu nói này cũng bị người tìm kiếm một lần nữa, trên Weibo còn hot vài ngày, nhóm Mễ Phân Ti đều nói Sở Hạ rất ngay thẳng, không giống nghệ sĩ khác trong chương trình nói sẽ tha thứ.
Kỳ thật những người này không biết, hắn là loại người dối trá.
Hắn sẽ không chủ động chia tay, bởi vì còn hy vọng có thể tiếp tục yêu nhau, sẽ không tức giận, cũng chưa từng trách cô, làm sao bây giờ, chỉ là nghĩ như vậy, đã cảm thấy chính mình thật đê tiện. Ở trước mặt cô, hắn chính là đồ đê tiện.
Ngay tại thời điểm chuẩn bị ngủ, điện thoại đặt ở gối đầu bên cạnh cánh tay rung một chút, cầm lên thấy, là thông báo tin tức Weibo.
Sở Hạ mở điện thoại thấy, vậy mà lại là lớp trưởng thời đại học gửi đến: "Lần trước họp lớp cậu không có tới, lão Trần về hưu, chúng tớ thương lượng một chút, cả lớp mời thầy ăn một bữa cơm, cậu tới không?
Hắn rất muốn đi, đi thì có thể nhìn thấy Tô Yên, nhưng trong lòng hắn so với ai khác đều biết, kỳ thật bọn họ trong lúc đó không cần phải gặp lại, nói không chừng còn có thể làm cô rước lấy phiền toái không cần thiết, Sở Hạ trầm mặc hồi lâu, trở về Weibo: "Trong khoảng thời gian này khả năng tớ không có thời gian."
Sau khi cùng lớp trưởng nói chuyện trong chốc lát, Sở Hạ cũng chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ, hắn mơ mơ màng màng nghĩ, trạng thái này có tính là si tình?
Quên đi, một chút tình cảm, tự chính mình biết là đủ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đứng lên xuống lầu, ba Giang, mẹ Giag đã mang theo Đại Bảo Nhị Bảo xuống ăn điểm tâm.
Đại Bảo, Nhị bảo đã cai sữa, hiện tại sẽ bắt đầu huấn luyện hai đứa không thể kén ăn, Giang Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua, bữa sáng của hai con trai rất phong phú, có sữa, cháo, còn có ruốc cá.
Ba Giang ôm Nhị Bảo, mẹ giang ôm Đại Bảo, động tác rất thuần thục đút cháo cho chúng.
Lúc Đại Bảo ăn cái gì, động tác rất nhã nhặn, còn Nhị Bảo thì khác, hận không thể đem đầu bỏ vào trong bát, ăn một chén nhỏ đầy cháo còn thấy không đủ, hắn hướng về ba Giang vỗ vỗ cái bụng, ý là nói Bảo Bảo chưa ăn no, Bảo Bảo còn muốn ăn.
Ba Giang đối với hai cháu trai đều muốn gì được ấy, vừa muốn lên tiếng bảo nhà bếp làm thêm một bát cháo, mẹ Giang liền liếc mắt nói: "Không thể ăn, nếu không ăn mới phiền phức, sách dạy nấu ăn này phân lượng đều quy định rõ rồi."
Quả thực ăn thế này đối với một đứa bé mà nói là đủ, dà dày lớn như vậy, ăn nhiều hoặc biếng ăn ngược lại không tốt.
Ba Giang cũng không nói cái gì, sờ sờ đầu Nhị Bảo, thấp giọng nói: "Không phải ông nội không cho con ăn, là bà nội con không cho, con muốn trách thì trách bà nội."
.... Này!
Mẹ Giang lười để ý ba Giang, tiếp tục đút cháo cho Đại Bảo.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Cảnh Xuyên phải đi làm, Tô Yên và mẹ Giang cùng nhau thu dọn đồ vật của hai đứa trẻ, chuẩn bị trước giữa trưa trở về biệt thự bên kia.
Hiện tại, Tô Yên và mẹ Giang thân thiết hơn rất nhiều, nói chuyện phiếm cũng tự nhiên hơn.
Mẹ Giang hỏi: "Lần này Tinh Tinh ở cùng một chỗ với các con? Con lén nói với mẹ, có phải nó và Chu Tùy ở cùng một chỗ hay không?"
Vấn đề khó xử này, Tô Yên vừa mới chuẩn bị trả lời thì chỉ cảm thấy chân nặng xuống, cúi đầu thì thấy, Nhị Bảo mang theo chim cánh cụt và báo biển quay về, đang ngồi trên mặt đấy vươn tay ôm chân của cô, thấy Tô Yên nhìn lại đây, Nhị Bảo trực tiếp phun bong bóng chơi đùa đối với Tô Yên.
Đứa nhỏ này....
Tô Yên quyết định đối với mẹ chồng thành thực một chút, hơi do dự sau đó gật gật đầu: ".... Đúng vậy."
Không phải cô phản bội Giang Tinh Tinh, chẳng qua, chuyện này trưởng bối đều biết, Giang Tinh Tinh và Chu Tùy yêu đương trong thời gian rất dài, lúc này đi ra ngoài du lịch không cần nghĩ tự nhiên là ở cùng một chỗ.
Mẹ Giang nhất định là rất lo lắng tình cảm của con gái, trong vấn đề này, Tô Yên tỏ vẻ biết cái gì nói cái đó cho thỏa đáng, với chỉ số thông minh và tình thương của mẹ chồng nhà mình, cũng sẽ không khó xử Giang Tinh Tinh.
"Rất tốt." Mẹ Giang bùi ngùi nói: "Chu Tùy không tệ, trong nhà cũng không có chuyện lung tung lộn xộn, chỉ cần anh ta đối xử tốt với Tinh Tinh là được."
Mặc kệ quan hệ giữa cô và Giang Tinh Tinh có tốt bao nhiêu, ở nhà họ Giang này, cô vẫn là đừng ở trước mặt trưởng bối phát biểu ý kiến về hôn nhân của em chồng cho thỏa đáng.
Tô Yên không lên tiếng, mẹ Giang tiếp tục nói: "Con trai và con gái khác nhau, mẹ hi vọng Tinh Tinh tìm người lớn hơn vài tuổi so với nó, trưởng thành thận trọng một chút, nhân phẩm tốt, gia cảnh tốt nhất thấp hơn một chút so với nhà họ Giang. Như vậy, sau khi kết hôn chỉ cần kinh doanh tốt, cơ bản cũng không có vấn đề quá lớn."
Cô hiểu được ý của mẹ Giang, gia cảnh thấp hơn một chút so với nhà họ Giang, họ hàng nhà họ Chu này cũng sẽ coi trọng Giang Tinh Tinh hơn, ở trong đại gia đình này có thể giảm bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Trong lúc Tô Yên và mẹ Giang thảo luận vấn đề giáo dục con gái, Giang Cảnh Xuyên đã tới công ty.
Nhóm thư kí và trợ lý cũng không cảm thấy ngạc nhiên, ông chủ của bọn họ chính là như vậy, cho dù ngày hôm qua kết thúc tuần trăng mặt trở về, hôm này vẫn sẽ đúng giờ đi làm, bên ngoài cho dù tuyết rơi cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh.
Giang Cảnh Xuyên vừa ngồi xuống mở máy tính ra, Tùy Thịnh liền bước vào, trạng thái tinh thần của hắn có chút không tốt, bọng mắt đều là màu xanh, đôi mắt lại đặc biệt có tinh thần.
"Sao cậu lại tới đây?" Giang Cảnh Xuyên nhìn Tùy Thịnh đến có chút kinh ngạc, anh định xử lý xong công việc trên tay rồi ăn cơm với Tùy Thịnh, tiện thể nói về chuyện tình của Đồng Viên, nào ngờ Tùy Thịnh đã tự mình tới.
Tùy Thịnh mở miệng muốn hỏi Giang Cảnh Xuyên có nhìn thấy Đồng Viên hay không, nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói ra được, chỉ có thể lúng ta lúng túng ngồi ở trên sô pha không nói được một lời.
"Nếu cậu không có việc gì, chờ mình một lát, mình xử lý xong công việc trên tay, rồi cùng ra ngoài ăn cơm." Giang Cảnh Xuyên nói xong lời này, Tùy Thịnh cũng không còn ý kiến gì.
Chờ Giang Cảnh Xuyên vừa chuyển xong một bưu kiện, vô ý ngẩng đầu nhìn, Tùy Thịnh đã nằm ở trên sô pha ngủ.
Trạng thái này của Tùy Thịnh vốn không thích hợp, có thể làm cho Tùy Thịnh kìm nén không nói, trừ chuyện tình của Đồng Viên thì không còn gì khác, Giang Cảnh Xuyên đoán hẳn là Giang Tinh Tinh lỡ miệng nói, thế mới làm cho Tùy Thịnh nghi ngờ, nhưng không sao, Tùy Thịnh phải biết rằng, biết sớm hay trễ kết quả cũng giống nhau.
Thẳng thắn mà nói, nhìn thấy Tùy Thịnh thất lễ như vậy, trong lòng Giang Cảnh Xuyên vẫn có chút đồng tình.
Rõ ràng Tùy Thịnh đã từng có thể có một cuộc sống mọi người đều hâm mộ , hắn muốn chơi, có nhiều người chơi cùng hắn, nhưng hắn cố tình không, cuộc sống độc thân mấy năm nay cũng không biết hắn thấy đủ hay không.
Giang Cảnh Xuyên thu hồi ánh mắt, đem sự toàn bộ sự chú ý đặt vào công tác, tập trung chú ý vào văn kiện.
Đến lúc một phần văn kiện cuối cùng được ký tên, Giang Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua thời gian, đã mười hai giờ.
Giang Cảnh Xuyên tắt máy tính đi, đặt văn kiện vào trong ngăn kéo khóa, đứng dậy đi tới trước sô pha, đẩy Tùy Thịnh: " Đứng lên, đi, đi ra ngoài ăn cơm."
Tùy Thịnh mở to mắt, chậm chạp một hồi lâu mới theo Giang Cảnh Xuyên đi ra ngoài.
Hắn đã lâu không chợp mắt, ngủ mấy giờ, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật mấy năm nay hắn trưởng thành không ít, nếu như đổi lại vài năm trước, hắn đã sớm đi tới Sydney để hỏi cho rõ ràng, hoặc là gọi điện thoại cho Giang Cảnh Xuyên, hiện tại hắn lại ở nhà một mình vài ngày, không vội muốn có một đáp án, ngược lại nghĩ một chút tiếp theo phải làm cái gì mới thích hợp.
Cho dù tâm tình kích động không thay đổi, nhưng phải khống chế cảm xúc của mình.
Giang Cảnh Xuyên dẫn Tùy Thịnh đến một nhà hàng gần công ty, quản lí nhà hàng dẫn vào phòng thuê, chọn đồ ăn xong nhân viên phục vụ ra ngoài, gian phòng khôi phục im lặng.
"Cậu biết chuyện tình của Đồng Viên chứ?" Giang Cảnh Xuyên uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
Tùy Thịnh nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Giang Cảnh Xuyên, ngạc nhiên không dứt: "Có thật không? Các cậu thực sự gặp.... Cô ấy?"
Giang Cảnh Xuyên gật đầu: "Khi đó Tiểu Yên tìm không thấy đường về khách sạn, là Đồng Viên đưa cô ấy trở về, lúc ấy mình cũng thực kinh ngạc, không nghĩ tớ sẽ gặp Đồng Viên."
Rõ ràng đã trả qua vài ngày hòa hoãn, nhưng Tùy Thịnh nghe được tin tức khẳng định thì trái tim đều bắt đầu đập lên tục, anh thật cẩn thận hỏi: "Hiện tại cô ấy sống thế nào?"
Lần thứ hai nghe được tin tức của cô, hắn muốn biết nhiều lắm, nhưng vấn đề thứ nhất đang là cô đang sống thế nào.
Giang Cảnh Xuyên đồng tình nhìn Tùy Thịnh, thở dài: "Tuy rằng không có tiền, nhưng vẻ bề ngoài tốt hơn so với cậu."
Đứng ở góc độ người người ngoài quan sát, Đòng Viên này xác thực tốt, được coi là phóng khoáng.
Tùy Thịnh lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...."
Sau khi im lặng một hồi lâu, Tùy Thịnh lại khàn giọng hỏi: "Cô ấy muốn gặp tôi không?"
Giang Cảnh Xuyên không am hiểu lừa người, cũng không am hiểu nói dối thiện ý: "Lúc ấy, cô đưa Tiểu Yên đến cửa tiệm rượu, hoàn toàn có thể thừa dịp chúng tôi không phát hiện mà đi trước, nhưng cô ấy không có, còn rất bình tĩnh ăn cơm với chúng tôi, cậu cảm thấy có hàm ý gì? Không tồn tại suy nghĩ muốn gặp, cậu hiểu không?
Anh biết Tùy Thịnh muốn trả lời như thế nào.
Nếu như Đồng Viên không muốn gặp hắn, trong lòng Tùy Thịnh cũng sẽ vui mừng, này đại biểu ít nhất trong lòng cô ấy đối với hắn vẫn có cảm giác.
Nhưng mà đối với Đồng Viên mà nói, có thấy hay không đều không sao cả.
Sắc mặt Tùy Thịnh tái nhợt, lộ vẻ mặt đau thương cười nói: "Tôi biết."
Hắn xem Weibo của Đồng Viên rất nhiều lần, hắn muốn tìm một chút bằng chứng đối với quá khứ đã qua, nhưng cái gì cũng không có.
Giang Cảnh Xuyên hỏi: "Cậu tính làm như thế nào?"
"Không tính." Tùy Thịnh lắc đầu: "Không từ mà biệt, hai năm trước, không, một năm trước, mình biết tung tích của cô ấy, khẳng định mình không nói hai lời đi tìm cô ấy, hiện tại...." Hắn dừng một chút, cười khổ một tiếng: " Mình thật sự không rõ lắm."
Giang Cảnh Xuyên và Tùy Thịnh quen nhau nhiều năm như vậy, cho dù lần này Tùy Thịnh nói không rõ ràng, nhưng anh vẫn hiểu được ý tứ của hắn.
Ở trong lòng Tùy Thịnh nhiều năm trước là Đồng Viên, nhiều năm như vậy, trong lòng hắn nghĩ đều là bộ dáng nhiều năm trước.
Nếu Đồng Viên cũng chưa từng thay đổi, hoặc là nói, Tùy Thịnh còn có thể tiếp tục giả bộ như kỳ thật bọn họ một chút cũng không thay đổi, như vậy, Tùy Thịnh không chút do dự đi tìm Đồng Viên.
Chỉ là, theo tuổi tác tăng, nhiều năm chờ đợi như vậy, Tùy Thịnh cũng thay đổi, đã sớm không phải hắn của năm đó, như vậy Đồng Viên thì sao?
Nếu gặp mặt có thể giống người xa lạ hay không?
Nhưng so với người xa lạ càng thêm xấu hổ là, rất nhiều năm trước bọn họ từng có quá khứ không tốt đẹp.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tùy Thịnh nghiêm túc nói: "Tự bản thân cậu hiểu rõ là tốt rồi, loại chuyện này người ngoài không cho cậu ý kiến gì được, thái độ của Đồng Viên tớ không cần nói nhiều cậu cũng biết, tự cậu suy nghĩ đi."
Khuyến khích bạn bè đi tìm đáp án? Hay là khuyên hắn buông tay tìm kiếm cuộc tình khác?
Không, tất cả cái này đều vô trách nhiệm.
Chỉ cần mình không phải Tùy Thịnh, như vậy, hắn vĩnh viễn không cảm động lây, nếu không thể cảm động, đưa ra bất kỳ ý kiến gì đều không có ý nghĩa.
Hắn cố chấp muốn đi nói lời xin lỗi, càng hiểu được là, xin lỗi chỉ là phần mở đầu của người trưởng thành, tiếp theo muốn nói gì, muốn làm cái gì, hắn hoàn toàn không biết.
Buổi chiều, Giang Cảnh Xuyên tan làm sớm về nhà, Tô Yên đang chơi trốn tìm với Đại Bảo, Nhị Bảo, thấy anh quay về, lập tức sai khiến anh: "Anh nhanh đi thay quần áo, chúng ta chơi trò chơi với bọn nhỏ, không được nói không."
Vợ đại nhân dặn dò, anh nào dám nói không.
Giang Cảnh Xuyên lên đầu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ở nhà, Nhị Bảo đã sớm quên hành động vĩ đại bắn tung tóe nước lên người ba ba ngày hôm qua, vừa nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên, liền tự động giang hai tay đòi ôm ôm.
Đại Bảo thấy Giang Cảnh Xuyên liếc mắt một cái, rất nhanh thu hồi tầm mắt, tiếp tục dán mắt vào Tô Yên.
Giang Cảnh Xuyên ôm lấy Nhị Bảo ước lượng, không khỏi thở dài: "Vợ, em nói cho anh biết, về sau con không phải người mập đúng không?"
Anh và Tô Yên cũng không béo, cũng không thể sinh ra một đứa nhỏ béo ú đi?
"Khụ Khụ...." Tô Yên nhìn thoáng qua chân của Nhị Bảo, rõ ràng to hơn một vòng so với Đại Bảo: "Em không thể cam đoan."
"Trong thời gian em mang thai, anh đã mơ một giấc mơ, mơ thấy hai đứa nhỏ gọi ba ba, hiện tại nghĩ lại nhất định là hai tiểu tử xấu này, anh còn nhớ rõ một tay hắn cầm cánh gà, một tay đầy dầu mỡ hướng về anh đây."
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy lúc trước mình nằm mơ chính là dự báo, không thì, trong mơ một thằng con trai cao lãnh như vậy, không cần phải nói, chính là Đại Bảo, một đưa khac tham ăn, đây là Nhị Bảo.
"Anh không bế được con sao?" Tô Yên cảm thấy hứng thú truy hỏi.
Lúc hai người lớn đang nói chuyện, Đại Bảo Nhị Bảo đều muốn chơi trò chơi, vốn nghĩ trực tiếp gào hai tiếng khiến cho người lớn chú ý, nhưng nghĩ đến ba ba còn đang ở đây lại không dám, chỉ có thể đè thấp giọng hô vài tiếng.
"A."
"Ù."
"A ù! A ù!"
Hai đứa ăn ý phối hợp, hai ngươi lớn rốt cuộc chú ý tới họ, bắt đầu để cho bọn họ chơi trốn tìm.
Vô luận thông minh sớm thế nào, dù sao vẫn là đứa nhỏ.
Giang Cảnh Xuyên không thể hiểu, con của hắn bị nhận định về sau tiền đồ vô lượng, con lớn vì sao lại lựa chọn trốn ở trong rèm cửa sổ lụa trắng, con lớn không biết rèm cửa sổ này gần như trong suốt sao?"
Hay là nói con lớn kỳ thật đang khinh bỉ chỉ số thông minh của anh? Nghĩ mắt anh mù nhìn không thấy một cái mông phì đang trong cửa sổ xoay tới xoay lui?
Ngay lúc Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị đi lên vén rèm cửa số ra thì Tô Yên kéo anh lại, còn hô: "Đại Bảo ở chỗ nào đây? Mẹ tìm khắp nơi không thấy con, Đại Bảo con trốn ở đâu?"
"Em xác thực tốt nghiệp học viện điện ảnh sao?" Giang Cảnh Xuyên hỏi.
"Làm sao?"
"Không có việc gì, anh chỉ là có chút hoài nghi mà thôi." Bằng không hành động sao khoa trương như vậy?
"Không nói cái này, đợi đến khi tìm được Nhị bảo lại đi tìm Đại Bảo, không thể không đếm xỉa đến danh dự làm anh của con." Tô Yên dặn dò nhiều lần.
Giang Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm mông Đại Bảo, quay đầu hỏi Tô Yên: "Em đã từng chơi trò chơi đập chuột chưa?"
"....Vậy là cái gì?" Đương nhiên Tô Yên chưa chơi trò chơi này, không khỏi ngờ vực hỏi.
"Không có gì." Chỉ là rất muốn đá cái mông kia một chút. :))
Trước kia, lúc ở nước ngoài có một người bạn nuôi một con Corgi, mông cũng tròn vo, mỗi lần anh nhìn Đại Bảo từ xa, đã nghĩ đi nhẹ mà đá một cái.
"Không nói nhảm, đi tìm Nhị Bảo, đừng làm cho con đứng mệt." Tô Yên đẩy Giang Cảnh Xuyên một phen.
Giang Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua toàn bộ phòng ở, chỉ chỉ dưới chỗ nào đó của sô pha nói: "Còn phải tìm sao? Hắn có lẽ nghĩ đem mặt che đi là chúng ta nhìn không thấy hắn."
Có lẽ nên vui mừng một chút, ít nhất con lớn thôn minh hơn so với con thứ hai, hắn biết tránh ở trong rèm cửa sổ, mà không phải tự cho mình là thon thả đi chui vào sô pha.
Tô Yên nhìn hai cái đùi Nhị Bảo không ngừng đạp lung tung, giống mô phỏng bơi lội, đang muốn lấy điện thoại di động ra chụp một màn này đăng lên Weibo, đột nhiên trong đều hiện lên một ý nghĩ, sắc mặt thay đổi: "Không đúng, con đang mắc kẹt."
Giang Cảnh Xuyên theo Tô Yên đi vào nhìn, quả nhiên là mắc kẹt, lúc này Nhị Bảo vẫn biết mình đang chơi trò chơi, không dám lên tiến, chỉ có thể không ngừng đạp chân ngắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]